Quân Vi Hạ

Chương 79 : Bóc lột

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


“Tự mình làm ư?” Tiêu Thừa Quân nhíu mày, y đến Mân Châu, thứ nhất là vì muốn che dấu tài năng nên rời xa kinh thành, thứ hai là muốn nắm lấy một bộ phận binh quyền, mưu đồ đại vị, về phần kiếm tiền thì lại không quá suy xét, hơn nữa y cũng không thông thạo nghề này.



“Chúng ta tìm nhóm thương nhân bị coi là giặc Oa kia nói chuyện làm ăn, thuận đường cảnh cáo bọn họ quản lý cái đám hải tặc chết tiệt đó cho tốt, nếu hải tặc do bọn họ mang đến làm xằng làm bậy thì sẽ giết cả hai luôn.” Lâu Cảnh làm động tác cắt cổ.



Tiêu Thừa Quân trầm ngâm một lát, lắc lắc đầu, “Chuyện buôn bán này, chúng ta không thể làm.” Mở một mắt nhắm một mắt cùng tự mình làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.



Lâu Cảnh thở dài, xị mặt ra nằm úp sấp lên đùi của Mân vương điện hạ, chôn mặt vào bụng y, hờn dỗi nói: “Phú thương trong Dung Thành, ngươi cũng không biết bọn họ kiếm được bao nhiêu tiền đâu, nhà của bọn họ còn xa hoa, khí phái hơn phủ Mân vương nhiều lắm. Bọn họ lợi dụng sự nhân từ của Tĩnh Nam hầu, cứ yên tâm thoải mái mà kiếm tiền, còn các ngư dân thì lại bị hải tặc tàn sát...”



“Đương nhiên sẽ không để bọn họ thoải mái hưởng lợi như thế.” Tiêu Thừa Quân cười khẽ, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Lâu Cảnh, “Người thống trị một phương, nếu mọi chuyện đều tự mình làm, tất sẽ được cái này mà mất cái khác.”



Lâu Cảnh sửng sốt ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt sáng ngời tràn đầy tò mò.



Tiêu Thừa Quân hơi hơi mỉm cười, “Sao chúng ta không đánh thuế nhỉ, ít nhất cũng có thể lột được ba thành lợi nhuận của bọn họ đấy.”



Thắng được toàn bộ lợi ích của thiên hạ, cùng chỉ nhìn thấy một cái lợi trước mắt này thôi, đó chính là sự khác biệt giữa Mân vương cùng Vương phi, giữa quân chủ và nịnh hạnh!”



(Nịnh hạnh: nịnh nọt, dùng lời khôn khéo để được sủng ái. Trong lịch sử thì từ “nịnh hạnh” được dùng riêng để ám chỉ cho nam tử lấy sắc thị quân, ví dụ như Đổng Hiền, nhân vật chính trong câu chuyện “tình yêu cắt tay áo”.)



Tình thế trong triều càng ngày càng căng thẳng hơn, tổng thế mà nói thì tam hoàng tử đang rơi vào thế vô cùng bất lợi.



Vừa sang năm mới đã bị cấm túc, sau đó lại vì một mình đi gặp huân quý tử đệ mà rước lấy sự lạnh nhạt của đế vương, đang định điệu thấp mà giấu tài thì người có thân phận còn tôn quý hơn hắn - nhị hoàng tử, thân thể lại đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, ung dung xuất hiện trước mắt mọi người và đoạt sạch phong quang của hắn.



(phong quang 風光 cảnh tượng trước mắt => đoạt sạch sự chú ý, vẻ vang, vinh quang)



Thượng thư dâng tấu chương thỉnh lập nhị hoàng tử càng ngày càng nhiều, Thuần Đức đế không phúc đáp lại cái nào, mà gọi Tiêu Thừa Cẩm đang ngụ trong cung tới ngự thư phòng.
“Khởi bẩm điện hạ, những người này chính là thương nhân Đông Doanh.” Người bị đẩy ra có tuổi không lớn, chỉ khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, so với đám người tai to mặt lớn còn lại thì có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, mặc dù sắc mặt cũng có chút tái nhợt nhưng vẫn khá trấn định.



“Tên ngươi là gì?” Tiêu Thừa Quân nhìn người nọ.



“Thảo dân là Đái Thành, gia chủ của Đái gia trong Dung Thành, cũng là hội trưởng của thương hội Mân Châu.” Ánh mắt của Đái Thành không chút hoang mang giao động, thẳng thắn nói.



Tiêu Thừa Quân âm thầm gật đầu, đây cũng là một nhân tài, nhưng trên mặt vẫn không chút thay đổi, lạnh lùng nói tiếp: “Không nghĩ các ngươi thẳng thắn và thành khẩn như vậy. Bọn giặc Oa kia làm sằng làm bậy đã lâu, gây hại đến dân chúng Đại Dục. Vậy mà các ngươi lại giao hảo với chúng, mua bán hàng hóa, đã biết tội chưa?”



Một phú thương mập tròn nghe xong câu này liền hoảng sợ quá độ mà ngã nhào ra đất, ngất đi.



Cảm thấy đã dọa đủ, Tiêu Thừa Quân liền nâng tay, quan viên tinh thông tiếng Đông Doanh lập tức tiến đến, thuật lại toàn bộ những lời Mân vương vừa nói cho nhóm thương nhân Nhật Bản nghe, còn nói cho bọn hắn biết, vị này chính là phiên vương Mân Châu, có toàn quyền sinh sát trong đất phong, khiến nhóm người này trung thực hơn không ít.



“Điện hạ, thảo dân tự biết có tội.” Sắc mặt của Đái Thành cũng không dễ nhìn, nhưng những người phía sau thì chẳng trông cậy được gì, chỉ có thể cố gắng nói tiếp: “Đất đai Mân Châu cằn cỗi, dựa vào mùa vụ thì cũng chỉ tạm đủ cơm ăn, căn bản là không thể đóng nổi thuế má, bản thân ta và các thế hệ trong nhà đều làm một chút mua bán...”



Tiêu Thừa Quân vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng và nghiêm túc mà nghe hắn giải thích, không hề nói xen vào. Đái Thành thưa chuyện một lúc lâu, nhìn hoàng thân trẻ tuổi phía trên, mặt vẫn không đổi sắc, trong lòng càng lo lắng không yên, câu cuối cùng nói ra cũng có chút lộn xộn.



“Bổn vương chỉ nói hai chuyện thôi.” Thấy thời cơ không sai biệt lắm, Tiêu Thừa Quân mới chậm rãi mở miệng, “Từ hôm nay trở đi, người hải ngoại đến đây buôn bán, bổn vương cũng không phản đối, tuy nhiên, đã đến đất của ta thì phải nộp thuế. Bên trong đất phong, phàm là mua bán trao đổi hàng hóa, đều phải nộp lên ba phần thuế.”



“A?” Mọi người ồ lên, thuế đánh đến ba phần, đây là quá cao rồi, toàn bộ Đại Dục cũng không có loại thuế nào thu nhiều như vậy.



“Thứ hai, bọn giặc Oa giết người cướp của kia vốn cùng một giuộc với các ngươi, nếu muốn đến đây buôn bán thì phải nhớ quản lý thủ hạ cho tốt. Kể từ hôm nay, phàm là tên giặc Oa nào gây hại đến dân chúng Đại Dục, ta sẽ tính cả cố chủ, tất cả đều treo cổ, tuyệt không lưu tình!” Thanh âm trầm ổn hữu lực của Tiêu Thừa Quân vang vọng trong đại điện, chấn nhiếp nhân tâm.



Nhóm thương nhân Mân Châu và Đông Doanh mất một lúc lâu mới kịp phản ứng, vị Mân vương điện hạ này cũng không định cắt đứt con đường sống của bọn họ. Hơn nữa, với quyền hành trong tay, Mân vương còn cho phép bọn họ an tâm buôn bán mà không sợ bị định tội, nhưng ngược lại, bọn họ phải nộp lên một khoản thuế rất lớn; bên cạnh đó, một khi hải tặc quấy nhiễu dân chúng thì ai là người mướn hải tặc đến đây, cũng đồng thời bị giết!