Quân Vi Hạ

Chương 80 : Nạp phi

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


Trong lúc Tiêu Thừa Quân ngồi trong đại điện cảnh cáo giặc Oa thì Lâu Cảnh tỉnh giấc, nhàn rỗi không có việc gì làm liền ngoan ngoãn ngồi trong thư phòng, giúp phu quân nhà mình xử lý công văn.



Bởi vì có phiên vương, sự vụ Mân Châu cũng thay đổi không ít, từ tháng năm tới giờ, Tiêu Thừa Quân vẫn luôn luôn bận rộn, chuyện lớn chuyện nhỏ chồng chất như núi mỗi ngày, mà y lại là người trời sinh có tính cần cù, phàm là công văn quan viên trình lên đều sẽ nhất nhất xem qua. Lâu Cảnh nhìn mà đau lòng, mỗi khi rảnh rỗi liền giúp y xem qua một lần trước, cái nào quan trọng thì để riêng sang một bên, mấy việc lông gà vỏ tỏi lặt vặt, hoặc là thuần túy ca ngợi công đức liền trực tiếp ném sang một bên.



Lâu Cảnh xem rất nhanh, loạt soạt loạt soạt mà liếc nhìn qua một lượt, xếp riêng thành từng chồng, bàn tay đang lật giấy bỗng nhiên khựng lại, thấy vài công văn đã được Lễ bộ thượng thư chỉnh lý tốt, đồng thời trình lên.



Toàn bộ số công văn này đều có chung một nội dung, đó chính là, tấu thỉnh Mân vương nạp phi!



Tiêu Thừa Quân đã mười tám tuổi, là một phiên vương thống trị một phương, bằng này tuổi thì cũng nên lập gia đình rồi. Mà nhóm quan viên ở Mân Châu, trong nhà ai chẳng có nữ nhi hay chất nữ (cháu gái), mỗi ngày đều thấy một kim quy tế (con rể vàng) sáng choang như vậy, đương nhiên là trong lòng rục rịch không yên.



Xem qua mấy thứ này cũng chưa tính là gì, nhưng có một phần công văn khiến Lâu Cảnh rất chi là để ý, mà phần công văn này lại do một quan Đông Cung, cũng chính là mưu sĩ đi theo Tiêu Thừa Quân viết ra, nói rất khó hiểu.



Vị quan Đông Cung này cho rằng, Tiêu Thừa Quân hẳn là nên nạp một Vương phi ở Mân Châu, tranh thủ lúc này sinh con nối dõi, chờ đến khi lên ngôi, lập Vương phi làm phi tần, tái giá với Hoàng hậu, cứ như vậy, con nối dòng đã có, vạn nhất Hoàng hậu không hiền, cũng có thể phòng bị trước.



Lời này nói ra cũng không phải là không có lý, nam Hoàng hậu không thể sinh con, một khi cùng đế vương có tình cảm thâm hậu, có khả năng rất cao là sẽ khiến hoàng tự điêu linh, cho nên rất nhiều đế vương sẽ chuẩn bị sẵn con nối dòng trước khi đăng cơ. Mà quan Đông Cung đi theo Tiêu Thừa Quân tới đây thì tự nhiên biết rõ thân phận của Lâu Cảnh, không khỏi sinh ra vài phần lo lắng đối với hoàng tự tương lai.



Hoàng tự, hoàng tự...



Lâu Cảnh gắt gao nắm chặt phần công văn này trong tay, hiện giờ bảo Tiêu Thừa Quân cưới một cái Vương phi, hắn tuyệt đối không đồng ý! Nghĩ đến mười dặm Dung Thành ngập trong trang sức đỏ, Tiêu Thừa Quân sẽ nghênh cưới một nữ tử về phủ Mân vương, còn hắn thì chỉ có thể đứng ở một bên mà nhìn đôi bích nhân bái đường thành thân... Sau khi lên ngôi nạp một hai cái phi tần kéo dài hoàng tự, có lẽ là hắn sẽ miễn cưỡng chịu đựng được, nhưng nếu cưới hỏi đàng hoàng như thế, nhất định là hắn sẽ nhịn không được mà xông lên giết chết tân nương kia...



“Thế tử dậy rồi sao?” Thanh âm của Tiêu Thừa Quân từ bên ngoài truyền đến.



“Dạ vâng, đã dùng qua điểm tâm, hiện giờ đang ở trong thư phòng đấy ạ.” Tiếng Nhạc Nhàn nhẹ nhàng trả lời.



Lập tức, liền có tiếng bước chân trầm ổn hướng về phía bên này.



Lâu Cảnh nhắm hai mắt lại, thu hồi toàn bộ lệ khí, vuốt phẳng công văn bị vò nát trên tay, do dự một chút, cuối cùng nhét nó vào giữa đống công văn ca ngợi công đức vô nghĩa.
Những người khác chỉ biết Hoàng Thượng đột nhiên té xỉu, không hề biết nguyên nhân dọa người đằng sau nó là do cảm nắng, vì thế đều cho rằng thân thể của Thuần Đức đế có vấn đề, cho nên việc lập trữ lại được đưa ra bàn luận, bởi vì xưa nay có câu nói: lập trữ có thể xung hỉ, có thể giúp đế vương loại bỏ ốm đau bệnh tật, xua đuổi được tà ma.



Thuần Đức đế cảm thấy xung hỉ là chuyện tốt, lần này đột nhiên bị bệnh cũng khiến hắn bị dọa sợ, cho nên lúc lâm triều, thấy có người đưa ra ý kiến này liền gật đầu chuẩn tấu ngay.



Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Thuần Đức đế lại tiếp thêm một câu: “Cơ thể của nhị hoàng tử không tốt, không đủ năng lực để đảm đương trọng trách nặng nề này, trẫm quyết định, lập Hoàng thái tôn!”



Sau phút im lặng ngắn ngủi, đại điện biến thành một mảnh ồn ào không ngớt, mà Trần quý phi đang trù tính làm thế nào để giết chết Tiêu Thừa Cẩm, nghe được tin tức này, liền hoàn hoàn hóa đá.



Bãi cát vàng bị máu tươi nhuộm đỏ loang lổ, Lâu Cảnh ngồi trên một tảng đá ngầm, chuyên chú chà chà bội đao, sau đó ngẩn người ra mà nhìn bờ biển xa xa. Hắn đã tới nơi này được ba ngày rồi, thế mà Tiêu Thừa Quân vẫn chưa có tới tìm hắn, cũng không phái người đến hỏi xem khi nào hắn sẽ trở lại.



Có lẽ là do đêm hôm đó đòi hỏi quá nhiều, chọc giận y rồi đi?



Lâu Cảnh thở dài thườn thượt, hắn rất muốn chạy về dỗ dành và làm nũng với phu quân nhà mình ngay lập tức, chính là, hiện giờ trong lòng hắn vẫn cứ khó chịu và bức bối mãi không yên, thôi thì chờ thêm một chút nữa vậy.



Từ Triệt mang theo hai vò rượu, vòng qua nhóm tướng sĩ đang dọn dẹp chiến trường, đi đến bên người Lâu Cảnh, đưa cho hắn một vò, cũng không hỏi cái gì, chỉ bỏ tấm bịt trên miệng vò rượu, ngửa đầu ừng ực một hơi, “Mỗi người đều có chấp niệm trong lòng, có lẽ chấp niệm này là đại nghịch bất đạo, nhưng bản thân lại không thể khống chế, cho nên mới cảm thấy khổ sở như vậy.”



Lâu Cảnh sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn ánh mắt đầy u ám của nhị cữu, ba mươi mấy năm còn chưa cưới vợ, chẳng lẽ là do chấp niệm trong lòng?



Hai cữu sanh (cậu cháu) không nói thêm gì nữa, bưng vò rượu lên, ngửa đầu đổ vào miệng.



Trong Mân vương phủ, Tiêu Thừa Quân bất ngờ tìm thấy một cái công văn bị vò nhăn tít nằm giữa chồng công văn ca tụng vớ vẩn, tỉ mỉ mà nhìn qua một lượt, không khỏi bật cười, cái tên kia, hóa ra là vì chuyện này mà làm mình làm mẩy, mấy hôm nay giận dỗi không chịu về.



“Điện hạ, có cấp báo từ trong kinh!” Lục Triệu vội vã chạy vào, “Hoàng Thượng đã hạ chỉ, lập hoàng trưởng tôn Tiêu Kỳ Thụy làm Hoàng thái tôn.”



Tiêu Thừa Quân hơi cong môi lên, nhìn qua lá thư một lần, gọi Vân Thập Tam đến, “Đi bờ biển, giao bức thư này cho chủ nhân của ngươi.