Quay Đầu

Chương 105 :

Ngày đăng: 15:58 18/04/20


Đứng ở bên ngoài cửa sổ, Nhan Duệ dĩ nhiên nghe được câu nói ‘Chị vẫn cảm thấy Nhan Duệ so với anh ta thì tốt hơn nhiều’ của Ninh Vi Nhàn, anh cảm thấy hơi ngượng ngùng nên cúi đầu xuống nhìn chung quanh, phát hiện không có ai ở xung quanh, anh mới mím chặt đôi môi mỏng, ho khang một tiếng nhỏ, nhưng trong lòng lại vui mừng gần như phát điên. 



Không phải anh chưa từng được ai khen ngợi, trên thực tế anh từ nhỏ đến lớn đã nhận không biết bao nhiêu lời khen ngợi, hâm mộ, cũng như tiếc nuối, nhưng cho tới bây giờ đây là lần đầu tiên kích động như vậy khi nghe được lời khen ngợi của người khác về mình. 



Vi Nhàn đang nói anh rất tốt.



Anh có cảm giác giống như mình vừa được cứu mạng. Cả người Nhan Duệ đều run run, anh không thể nào tin được chỉ là một câu nói bình thường của Ninh Vi Nhàn lại có thể làm cho anh kích thích hưng phấn đến như vậy.



“A...... Quả thật trong mắt người tình có Tây Thi nha (Quỳnh: ý chỉ trong mắt của người yêu thì đối phương lúc nào cũng đẹp nhất, tốt nhất), chị dâu à, cũng chỉ có chị mới nói anh hai tốt mà thôi.” Quả thật Nhan Tư Tư đối với sự cố chấp của Ninh Vi Nhàn cũng không còn gì để nói nữa rồi, chỉ có thể lắc đầu thở dài, cô ấy lại phát hiện mình đang cầm trên tay là váy lót không có chỗ để xuống, cô xoay người muốn tìm cái ghế, lại không nghĩ tới vừa xoay người thì liền nhìn thấy Nhan Duệ đang mỉm cười đứng ở cửa sổ cách đó không xa. Cô ấy theo bản năng la lên một tiếng, Ninh Vi Nhàn theo phản xạ nhìn về phía đó, cô liền nhìn thấy Nhan Duệ, cô vội vàng che nửa bộ ngực đang lộ ra bên  ngoài. Nhan Ninh cũng nghe được tiếng hét chói tai của cô mình, cậu vừa quay đầu lại liền thấy ba mình đang đứng nhìn lén ở cửa sổ giống như là những tên háo sắc rất bỉ ổi vậy! Cậu từ từ đứng lên, cậu dùng ánh mắt không dám tin nhìn Nhan Duệ. Mặc dù cô của cậu đã từng kể với cậu về những việc xấu của ba cậu nhiều như thế nào, và Nhan Duệ cũng đối với những chuyện xấu trước kia thú nhận không chút che dấu ra sao, nhưng từ khi Nhan Ninh có trí nhớ tới nay, ba cậu lúc nào cũng là một người đàn ông vĩ đại, âm trầm, bình tĩnh, có thể che gió che mưa cho cậu, đối với những chuyện xấu xa khốn kiếp của ba cậu đã làm trước kia, cậu cũng không có quá nhiều cảm xúc bởi vì cậu chưa từng nhìn thấy ba mình như vây, nhưng hôm nay khi nhìn lên thấy Nhan Duệ đang đứng nhìn lén bên ngoài cửa sổ phòng nghỉ ngơi, mà mẹ thì đang ở trong tình trạng quần áo xốc xếch, trong phút chốc những lới nói kia lần lượt hiện lên trong đầu của Nhan Ninh.



Tất nhiên là càng nhìn ba càng thấy đáng khinh bỉ rồi.



“Vi Nhàn, anh không phải ——.” Nhan Duệ luống cuống tay chân đang tìm cách giải thích, nhưng căn bản Ninh Vi Nhàn cũng không có ý định nghe anh nói, cô nghiêng mắt nhìn anh, trang phục của cô vẫn còn rất lộn xộn, lại nghĩ tới có thể Nhan Duệ đã nghe được những lời mình mới vừa nói, cùng với bộ dáng lộn xộn của mình cũng bị anh nhìn thấy, Ninh Vi Nhàn thấy xấu hổ muốn chết luôn cho rồi! Cũng may là Nhan Duệ xoay người lại rất nhanh, cô mới dám đứng lên, tay thì vội vàng vơ lấy quần áo của mình, chạy đến đằng sau cửa sổ rồi vội vàng lén lút mặc vào. Nói ra cũng thật quái lạ, trước đó cô chết sống kéo cái khóa kéo cũng không ra, sau khi cô hốt hoảng giật mình thì tự nhiên khóa kéo cũng có thể kéo ra dễ dàng!




Đang lúc cậu suy nghĩ lo lắng tràn ngập trong lòng, một chú chó nhỏ không biết từ đâu đung đưa lúc lắc chạy tới. Nói là đung đưa lúc lắc cũng không có nói quá, bởi vì nó thật sự nhỏ quá đi, so với hai bàn tay của Nhan Ninh, nó cũng không lớn hơn được bao nhiêu.



Khi chú chó nhỏ ngửi ngửi tới dưới chân của Ninh Vi Nhàn, liền kêu lên ăng ẳng, đột nhiên trong đầu cô thoáng qua một hình ảnh gì đó. Đó là hình ảnh một chú chó, nhưng so với chú chó con trước mặt thì lớn hơn, nhưng hình dáng thì rất giống, giống như là từ một khuôn đúc ra vậy. Ninh Vi Nhàn không tự chủ ôm chú chó con, toàn thân của nó rất sạch sẽ, thơm mát, bộ lông của nó màu trắng rất mềm mại, còn tỏa ra mùi sữa tắm thơm ngào ngạt, có thể thấy được chủ nhân của nó đã chăm sóc nó rất tốt: “Em chạy từ đâu ra vậy hả?” Cô điểm nhẹ vào mũi của chú chó nhỏ, không nhịn được bật cười.



Chú chó nhỏ nháy đôi mắt long lanh tròn vo nhìn cô, hai cái chân sau ngẫu nhiên khụy xuống, cái đuôi nhỏ cũng cuốn lên. Thế nhưng Nhan Duệ lại có chút mất hồn mất vía, bởi vì chú chó nhỏ này quả thật rất giống với Chocolate rồi!



Là chú chó mà anh đã đưa cho Vi Nhàn—Chocolate!



Thời điểm khi anh mang nó về nhà thì trông nó cũng giống như vậy. Một con chó nhỏ, để ở trên tay cũng là một khối mềm nhũn, chỉ biết kêu những tiếng rất nhỏ, con mắt cũng đen nhánh giống như vậy.



Anh cũng còn nhớ rất rõ lúc ấy Vi Nhàn đã rất vui vẻ.