Quay Đầu

Chương 12 :

Ngày đăng: 15:56 18/04/20


Sao Vi Nhàn còn chưa ra?



Bàn tay to thon dài xoa xoa cằm, Nhan Duệ thay đổi tư thế nằm, nhưng đôi

mắt đào hoa vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng tắm như cũ, cực kỳ mong đợi xem hoa sen mới nở đi ra như thế nào.



Chỉ mười phút đồng hồ

ngắn ngủi, nhưng trong mắt Nhan Duệ lại dài như một năm, thật sự là anh

đợi không được! Lưu loát lật người xuống giường, anh sải bước chạy về

phía phòng tắm, đưa tay muốn mở cửa, lại phát hiện cửa bị khóa trái.

Không phải chứ, tại sao lại như vậy, vợ anh cũng tàn nhẫn quá đi? Xác

định anh sẽ đánh lén sao?



Hậm hực hờn dỗi quay lại giường, cắn

răng nghiến lợi vài phút, quyết định sau này phải đánh thêm vài cái cái

chìa khóa phòng tắm.



Cũng không biết đợi bao lâu, tóm lại Nhan

Duệ xem như đợi cả một thế kỷ, rốt cục khi anh đang trông mong chờ đợi

thì cửa phòng tắm cũng mở ra, anh lập tức ngồi dậy, đôi mắt đào hoa mở

thật to, ánh mắt sáng lên nhìn chăm chú vào cửa.



A!



Quả nhiên không làm anh thất vọng!



Bời vì không có đồ lót để thay, cho nên Ninh Vi Nhàn chỉ mặc áo sơ mi trắng của Nhan Duệ. Sau khi mặc vào cô mới phát hiện, tại sao mình lại chọn

màu trắng? Màu đỏ màu xanh đều tốt, ít nhất những cái đó màu sắc cũng

hơi đậm, không lộ rõ như cái áo này! Kiểu dáng cũng không giống như cái

áo trắng này, cái gì cũng không che được! Lúc nãy mới mặc nó xong nếu cô không soi gương thì cũng không phát hiện, bởi vì cơ thể còn hơi ướt,

hơn nữa độ thông thoáng của áo sơ mi cũng rất tốt, cho nên căn bản không che được hai đóa hoa mềm mại phấn hồng trước ngực cô! Không chỉ có như

vậy, mặc dù áo sơ mi dài đến dưới mông, nhưng lại là màu trắng, còn

trắng đến khác thường, nếu nhìn kỹ, cũng có thể thấy được nơi riêng tư

thần bí!



Nếu không mặc, có quần áo khác để thay hay không, muốn cô đi thay quần áo một lần nữa, cô thật sự không có cách.
Nhan Duệ mở mắt ra, cười mang con ngươi đen thoáng hiện lên tia kinh ngạc.



Tóc đen dài như thác nước xõa trước ngực và sau lưng, làm nổi bật mái tóc

của cô, toàn thân trắng như tuyết vô cùng mịn màng vô cùng mịn màng còn

có một mùi hương nhẹ nhàng, da thịt trắng như sữa, nhìn rất giống thạch

trái cây, khiến người khác không nhịn được muốn tiến lên cắn một miếng.



Trong lòng nghĩ như thế nào thì Nhan Duệ làm như thế ấy, cơ thể cao lớn tiến lên, cắn nhẹ một cái lên đôi má phấn.



Ninh Vi Nhàn giật mình, nhất thời toàn thân cứng ngắc, mở mắt thật to, luống cuống nhìn Nhan Duệ.



Khẽ thở dài, Nhan Duệ vươn tay che kín cặp mắt đẹp khiến anh vừa nhìn thôi

tim đã tê dại, dịu dàng dụ dỗ: “Ngoan, nhắm mắt lại, đừng nghĩ đến gì

cả, chỉ nghĩ đến anh thôi.” Chỉ cần cô nghĩ đến anh là đủ rồi, những cái khác không quan trọng.



”Ừ...” Cô nghe lời nhắm mắt lại, cả người giống như nụ hoa mới nở mặc anh đến hái.



Nhan Duệ cười hài lòng, anh thích phụ nữ nghe lời, rất thích, mà cô lại nhu

thuận, làm anh kông chỉ có thích mà còn có một cảm giác thỏa mãn.



Không muốn nghĩ đến cảm giác đó là gì, hiện tại anh chỉ biết anh muốn cô, chỉ muốn một mình cô.



Bàn tay mang theo lửa nóng không biết khi nào đã chiu vào vạt áo áo sơmi,

phủ lên bờ ngực đẫy đà mà vuốt ve, xúc cảm cực tốt này khiến con ngươi

đen của anh tối lại, trong nháy mắt cơ thể dâng lên lửa dục, khiến cả

người anh giống như Satan đến từ là địa ngục, nguy hiểm, tuấn mỹ, tràn

đầy hấp dẫn trí mạng.



Ninh Vi Nhàn chậm rãi mở mắt, ánh mắt ngập nước mơ màng lẳng lặng nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh.



Cô biết, bây giờ cô đã không tránh được, Nhan Duệ là kiếp nạn lớn nhất đời cô, rốt cuộc không cần phải giải thích.



Anh không cho cô thời gian để suy nghĩ nhiều, ở trước mặt hắn, không có bất kỳ phụ nữ nào có thể thanh tỉnh giữ vững thần trí, các cô luôn bị anh

mê hoặc tâm hồn, vì anh mà thần hồn điên đảo, ăn uống không vào.



Bàn tay êm ái nhẹ nhàng cắm vào bên trong của cô, sau đó ra vào đều đặn, để cô nằm giữa giường lớn. Nhìn cô giống như một đứa con nít xinh đẹp được tráng men, tinh xảo tuyệt mỹ không thể tưởng tượng được.



Một cô gái vô cùng xinh đẹp như vậy, lại thuộc về anh!



Chuyên thuộc về anh, cũng chỉ thuộc về một mình anh!



Nhan Duệ si ngốc nhìn người đẹp da như tuyết ở trước mặt, đôi mắt đào hoa

càng thâm trầm, anh cúi đầu, mút chặt cái miệng nhỏ nhắn óng ánh màu

hồng nhạt kia, muốn đem cả người cô nuốt vào bụng, không bao giờ cho cô

có cơ hội chạy trốn...