Quay Đầu

Chương 13 :

Ngày đăng: 15:56 18/04/20


Ninh Vi Nhàn bị đau đớn làm cho tỉnh dậy.



”A..” Cô ngồi dậy, cúi đầu kêu đau, chăn mỏng tuột xuống lộ nửa người trên

trắng như ngọc, ánh sáng chiếu vào nhìn giống như thần Venus, xinh đẹp

khiến người khác không có cách nào hô hấp được.



Đau quá.



Đầu vẫn còn mê man, tối hôm qua thật sự là quá mức điên cuồng, cô mới biết“chuyện” Không bao lâu, làm sao chịu được chiếm đoạt mãnh liệt như vậy

chứ?



Một cái tay lớn giúp cô kéo chăn mỏng lên, che khuất cảnh

xuân bị lộ ra ngoài, Nhan Duệ cười cười cúi người xuống hôn lên môi hồng của cô, trầm thấp nói: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, nên rời giường rồi.”



Ninh Vi Nhàn lúng túng gật đầu, đôi tay cầm lấy góc chăn không chịu buông,

Nhan Duệ cười mỉm nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn vì vậy mà càng lúc càng

hồng, càng lúc càng hồng... Rốt cục, cô nói một câu: “Anh, trước tiên

anh có thể ra ngoài một lúc được không?”



Nhan Duệ cười vô lại lộ ra hàm răng trắng: “Tại sao anh phải ra ngoài?”



Mắt to trừng anh: “Bởi vì em phải mặc đồ.”



”Vậy tại sao em mặc đồ mà anh phải ra ngoài, cái logic gì đây?” Nhan Duệ

giống như cực kỳ buồn rầu nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú ỉu xìu, dáng vẻ

giống như có chết cũng không chịu ra ngoài.



Editor: Queen - DĐLQĐ



bàn tay nhỏ bé nắm góc chăn, dùng sức xiết lại rồi lại buông ra, “Làm gì có người giống như anh chứ, làm một thân sĩ chân chính sẽ không để phụ nữ

khó chịu!”



Nghe vậy, Nhan Duệ nhếch cao mày kiếm, lại hôn trộm

lên môi cô một cái, cười: “Anh cũng khoong phải thân sĩ.” Anh chỉ là

lãng tử thôi, hai chữ thân sĩ này sợ rằng mãi mãi cũng không có trên

người anh.


mài sắt có ngày nên kim sao? Chỉ cần cô kiên định, có khó khăn gì không

thể vượt qua chứ.



Nghĩ vậy, cô liền vui vẻ, mặc cho Nhan Duệ nắm tay cô dắt xuống lầu.



Bữa sáng cực kỳ phong phú, có kiểu Trung có kiều Tây tùy ý mà lựa chọn, cô

luôn luôn thích kiểu Trung Quốc, một ly sữa đậu nành, mấy đĩa thức ăn,

một bát cháo là đủ, mà Nhan Duệ lại là người thích ăn kiểu Tây, anh vừa

mới ngồi xuống người làm đã đưa lên cà phê nồng đậm mà anh yêu thích.



Hai vợ chồng nhà họ Nhan đã ra khỏi nhà từ sớm, Nhan Tư Tư vẫn chưa dậy, cho nên trên bàn cơm cũng chỉ có cô và Nhan Duệ.



Bàn tay to thon dài nâng ly cà phê lên khẽ nhấp một cái, đôi mắt đào hoa hẹp dài nhìn chằm chằm hành động của Ninh Vi Nhàn.



Tướng ăn của cô cực kỳ nhã nhặn thanh tú, giơ tay nhấc chân giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ tôn quý. Khuôn mặt tuyệt mỹ nụ cười thản nhiên, cực kỳ

tiêu chuẩn, nhưng lại không quá thân thiện cũng không làm người ta chán

ghét, giữa đúng khoảng cách giữa vừa vặn, hoàn mỹ nhưng không có sức

sống, giống như là cửa kính tinh xảo, nhưng không có linh hồn.



Anh luôn luôn không có hứng thú với loại phụ nữ như vậy, họ cũng giống với

những người phụ nữ khác, tự động dâng đến cửa, vì vậy anh chơi hoài cũng chán.



Lại uống một hớp cà phê, Nhan Duệ ngước mắt nhìn Ninh Vi Nhàn hỏi: “Một mình về nhà không sao chứ?”



Ninh Vi Nhàn ngẩn ra, đôi mắt đẹp lóe lóe, sau đó lắc lắc đầu, cười miễn cưỡng: “Không có gì.”



Lần đầu tiên lại mặt, chú rể lại không về cùng cô dâu, nhưng mà... Người

này không phải ai khác mà chính là Nhan Duệ! Anh giống như một cơn gió,

có đuổi cũng không kịp, theo cũng không kịp, chỉ có thể đứng đợi tại chỗ chờ anh quay lại, cho dù chỉ là một cái liếc mắt, cũng thỏa mãn rồi.



”Ừ.” Anh cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, môi mỏng dương lên, “Anh có hẹn, anh đi trước đây.”



Là hẹn với phụ nữ sao?



Không hỏi, cô cũng biết.