Quay Đầu

Chương 7 :

Ngày đăng: 15:56 18/04/20


Nhà lớn của nhà họ

Nhan ở vùng ngoại ô, phong cảnh đẹp đẽ, xung quanh cũng không có nhiều

hộ gia đình, nhưng tất cả đều là thương nhân giàu có, mỗi gia đình hình

như có bí mật gì đó, nhao nhao xây nhà ở đây. Họ xây nhà sát nhau, cũng

an toàn, thậm chí nhiều lúc gia đình này có thể nhờ người giúp việc của

gia đình kia giúp đỡ.



Trên đường đi Nhan Duệ lái xe với tốc độ

bằng tốc độ anh đua xe, theo quy định vận tốc tối đa là bốn mươi đối với anh không là gì, nhưng Ninh Vi Nhàn thì có vấn đề.



Thật ra cô

không bị say xe, nhưng mà... Nhan Duệ lái xe, căn bản không gọi là chạy

mà phải gọi là bay! Tốc độ như vậy, kích thích như vậy, giống như đang

đánh máu gà, cắn thuốc (hút hoặc chút ma túy) cũng không hưng phấn như

vậy.



Vừa mở cửa xe, cô liền chạy đến ven đường nôn khan, vì không có túi nôn mửa, nên cô đã liều chết chịu đựng cho đến chỗ này, cô cũng

không dám ói trên xe anh, chiếc Rambogini này Nhan Duệ rất thích, nhìn

vẻ mặt của anh là có thể đoán ra ngay, nếu cô mà ói ra xe nói không

chừng anh ta sẽ trực tiếp ném cô xuống đường.



Đôi tay mảnh khảnh

như ngọc gắt gao che miệng, đôi mày thanh tú nhíu thành một đường thẳng, cô cố gắng nhịn cảm giác ghê tởm trong cổ họng, cô đã được dạy rằng

không thể nôn mửa lung tung.



Nhan Duệ cũng xuống xe, dọc theo

đường đi anh chỉ cố đua xe, làm gì có thời gian nhìn sắc mặt của cô? Với lại những người trước kia từng ngồi xe anh cũng không nói gì, không thể ngờ rằng Ninh Vi Nhàn lại buồn nôn nghiêm trọng như thế, chẳng lẽ kỹ

thuật lái xe của anh không tốt sao?



Nhan đại thiếu gia không biết là, kỹ thuật lái xe của anh rất tốt, nếu không thì sao anh luôn vô địch ở mọi giải đua, nhưng vấn đề ở chỗ... hiện tại anh đang lái xe thể

thao, chứ không phải xe đua chuyên nghiệp! Anh cũng không nghĩ đến,

trước đây ba mẹ anh có ngồi xe anh một lần, từ đó đến giờ qua bao nhiêu

năm rồi ông bà không ngồi xe anh hả? Mà bình thường những người đẹp kia

ngồi xe anh, có ai dám kêu anh đi chậm một chút chứ?



Bàn tay to vuốt vuốt tấm lưng nhỏ bé, anh nhíu mày, hơi lo lắng: “Không sao chứ?”


Lắc

đầu, không chấp nhặt với cô, vài bước nữa là đến nhà lớn rồi, anh vươn

tay về phía Ninh Vi Nhàn: “Đi được không? Hay để anh ôm em?”



Cô gật gật đầu, “Đi được rồi.” Ngày thứ hai sau khi cưới lại bị ôm đi, người khác mà thấy không biết họ sẽ nghĩ gì nữa.



”Anh dắt em.” Nói xong, không đợt cô trả lời, đã cầm bàn tay mềm mại không

xương, còn thừa cơ nắm bả vai của cô, đổi lấy ánh mắt bất đắc dĩ của cô

vợ nhỏ.



Hai vợ chồng đi tới cửa, nhóm bảo vệ đã mở cửa, Nhan Duệ

muốn anh ta đi ra ngoài lái xe của mình vào, thuận tay vứt chìa khóa cho anh ta, sau đó nói nhỏ vào tai Ninh Vi Nhàn: “Em xem họ nể mặt em bao

nhiêu nha, phải biết rằng anh sống trong gia đình này đã 27 năm, nhưng

16 tuổi đã dọn ra ngoài, từ đó về sau khi anh về nhà, ba mẹ cũng không

ra cửa nghênh đón anh đâu.”



Thật là con trai không bằng con dâu nha!



Lúc này Ninh Vi Nhàn mới nhìn thấy bố mẹ chồng mình ở phá trước, cô giật

mình, hoàn toàn không nghĩ rằng mọi chuyện lại như vậy, thật sự, trong

trường học chưa bao giờ dạy rằng cha mẹ chồng sẽ đứng trước cửa chờ con

dâu đến nha!



Nhưng cô rất nhanh liền bình tĩnh lại, môi hồng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười không có khuyết điểm.



Mẹ Nhan rất nhiệt tình, thấy con dâu liền thoát khỏi tay chồng chạy vội

lên phía trước, nắm chặt tay Ninh Vi Nhàn, khuôn mặt tràn đầy ý cười, nụ cười này thật sự hấp dẫn lòng người, bởi vì nó quá chân thành, chân

thành đến nỗi khiến người đang cưới bà cảm thấy xấu hổ!



”Vi Nhàn, con đã đến, mẹ và cha con chờ con thật lâu nha!” Bà rất thích người con dâu này, lần đầu tiên nhìn thấy hình cô bà đã thích, cho nên mới không

quan tâm liền chọn cô làm con dâu, nếu không thì bà làm sao phải mạnh

như vậy phải cứng như vậy bắt ép con trai kết hôn?



Cô bé này bà

rất thích, hơn nữa giác quan thứ sáu của bà rất chính xác, cô bé này

tuyệt đối thích hợp với đứa con ăn chơi nhà bà!