Quay Đầu

Chương 8 :

Ngày đăng: 15:56 18/04/20


Sự cao hứng của mẹ chồng đã hù dọa đến Ninh Vi Nhàn, mặc dù cô biết mẹ

chồng mình nổi tiếng là nhiệt tình hiếu khách, trước khi kết hôn với

Nhan Duệ cô cũng gặp bà vài lần, bà dẫn cô đi xem phòng tân hôn, nhưng

mà... lúc ấy cũng không có khoa trương như bây giờ.



Ba Nhan ho

khan một tiếng, nhắc nhở vợ mình chú ý hình tượng. Con dâu cũng không

xuất thân từ tầng lớp bình dân giống bà, không có cung bậc cảm xúc, đây

chính là con gái duy nhất của nhà họ Nhan, trước đây là một công chúa

hoàn mỹ, nếu như bây giờ bị dù dọa thì phải làm sao?



Tiếng ho

khan của chồng lập tức khiến mẹ Nhan tức tỉnh liền cười cười rồi thu lại nhiệt tình dọa người, đổi thành gương mặt mẹ hiền, “Ha ha ha Vi Nhàn à, con đã quen với nhà mới chưa? Nhà cửa là do chính mẹ chọn cho con đó,

con có thích không?”



Lần trước không thích hợp để hỏi chuyện nhà cửa như thế nào, bây giờ đã là người một nhà, sẽ không có chuyện không thích hợp.



Ninh Vi Nhàn dịu dàng cười, “Nhàn rất đẹp, con rất thích, cám ơn mẹ.”



Câu trả lời hòan mỹ, rất hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tuyệt mỹ, mẹ Nhan càng nhìn càng thích.



Nhan Duệ bị xem như không tồn tại liền bất mãn, anh đoạt lại bàn tay nhỏ

nhắn của vợ mình từ tay mẹ Nhan, cười đến đáng đánh đòn: “Mẹ, đừng cầm

bất kỳ bộ phận nào trên người vợ con, cô ấy là tiểu thư khuê các, không

như mẹ, giống như con khỉ hoang.”



Nghe đi, nghe đi, đây là thái độ của con đối với mẹ của mình sao?



Mẹ Nhan tức đến nỗi sắc mặt trắng bệch, đứa con thối tha từ lúc sinh ra đã không hợp với bà, trước đây không cho bà ôm, không thích bộ ngực sữa

này của bà, thời thiếu niên liền hiện rõ đó là một đại dâm ma tiềm ẩn,

hoàn toàn không di truyền sự chín chắn và chung tình của chồng bà, mười

sáu tuổi liền vội vàng rời khỏi nhà lớn, đến lúc thành gia lập nghiệp

rồi mà vẫn sống chết không chịu tìm một cô gái để an phận, lần này tốt

hơn rồi, có vợ không cần mẹ còn chưa tính, còn không đồng ý để người mẹ

như bà đây đến gần vợ của nó nữa chứ!



Nó cũng không nghĩ, là ai

sinh nó ra, nếu như không có người mẹ “Giống như con khỉ hoang này”, làm sao có cái hỗn tiểu tử giống như ong mật hút mật hoa như anh chứ.



Thật là càng nghĩ càng giận, vì thế bà thuận tay nắm cây gậy trúc bên cạnh, bắt đầu đuổi đánh Nhan Duệ.
thế giới cũng không còn xa nữa!



Nào có thể đoán được Nhan Duệ chỉ nhìn bà một cái, cười cười không nói gì, giống như là một đứa trẻ

ngoan, nhưng trong nháy mắt lại biến thành vẻ tà mị phong lưu.



Bây giờ anh có hứng thú với người phụ nữ mang danh là vợ anh, cho nên

nguyện ý cùng cô chơi trò chơi có tên là “tình yêu”, nhưng anh cũng

không biết cái hứng thú này duy trì được bao lâu, nếu có một ngày anh

hết hứng, do dù mẹ anh có tức giận đến mức nào đi nữa, anh cũng sẽ không tiếp tục sống chung với Vi Nhàn, nhưng mà, chỉ cần cô không thay đổi

chính mình, vậy thì chức vị vợ Nhan Duệ và vị trí con dâu nhà họ Nhan

vĩnh viễn thuộc về cô, dù thế nào đi nữa thì cả đời này anh cũng sẽ

không có cái gọi là tình yêu đó, càng không có hứng thú với kết hôn,

nhưng nếu kết hôn có thể để cho cha mẹ anh yên lòng, vậy thì tại sao anh lại không làm?



Dù sao thì anh vẫn tiếp tục cuộc chơi của anh, ai cũng không ngăn cản được.



Vì vậy anh chỉ nhún nhún vai, không trả lời, ôm lấy vợ đi về phía phòng khách.



Mẹ Nhan trừng mắt đi phía sau, tức giận đến nghiến răng: “... Xú tiểu tử!” Quỷ phong lưu, kẻ phụ tình, Trần Thế Mỹ [1]! Sớm muộn gì cũng có ngày

bị hỏng cho xem.



[1] Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học

giỏi và đỗ trạng nguyên. Sau đó, anh bội tình, phản bội vợ con cũ của

mình rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã, chạy theo vinh hoa phú quý. Cuối cùng Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém.



Trái lại ba Nhan nói cười ríu rít, ông xoa xoa cằm ra vẻ có vẻ đăm chiêu,

lần đầu tiên nhìn thấy thái độ độc chiếm một người của con trai, bọn nhỏ mới kết hôn hai ngày không phải sao? Nhanh như vậy đã muốn độc chiếm,

nói không có chuyện gì, ai tin!



“...Ông xã anh đang nghĩ cái gì,

vì sao lại cười bỉ ổi như vậy?” Mẹ Nhan nghi hoặc nhìn chằm chằm ông xã

của mình, càng nhìn lại càng cảm thấy nụ cười trên mặt ông thật quỷ dị,

không phải đang suy nghĩ điều gì hư hỏng chứ?



Thở dài bất đắc dĩ, bì ổi... ông cúi đầu nhìn vợ mình, “Anh chỉ cười miệng em thì luôn mắng con trai bất hiếu, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.” Nếu không

thì làm sao lại gọi điện quấy rầy con, còn không phải vì nhàm chán,

không ai chơi với bà? Hi vọng đồ ranh con kia nhanh chóng tiếp nhận quản lý sản nghiệp nhà họ Nhan, như vậy ông liền có nhiều thời gian ở cùng

bà...