Quay Đầu
Chương 9 :
Ngày đăng: 15:56 18/04/20
Ninh Vi Nhàn cảm thấy, bố mẹ chồng mình thật sự là một đôi vợi chồng làm người khác hâm mộ.
Họ sống chung giống như người yêu, hoặc giống như là bạn bè, thỉnh thoảng
còn giống như kẻ thù, mặc kệ dù có đấu như thế nào, thì sự thâm mật của
họ thủy chung vẫn chưa từng thay đổi. Tin tưởng lẫn nhau, yêu thương lẫn nhau, kết làm vợ chồng, sanh con dưỡng cái... Nghe nói mẹ chồng vốn chỉ là một nhân viên bình thường, nhưng tính tình rất khó trị, khiến cho
con đường theo đuổi vợ của cha chồng rất cực khổ, nói là chín chín tám
mốt khó khăn cũng không khoa trương.
Nhưng vô luận là gió hay mưa, họ vẫn nắm tay nhay tiến về phía trước!
Tao nhã cắt đĩa thịt bò trước mặt, Ninh Vi Nhàn vừa ăn vừa nghĩ thầm, mãi
cho đến khi có một ngón tay trỏ thon dài hung hăng gõ lên cái trán trơn
bóng như ngọc của cô.
”A!” Cô bỏ dao nĩa xuống, vỗ trán kêu đau,
mắt to ngập tràn nước, giống như sương mù linh lung trong sáng, khiến
người khác cưck hỳ thích.
Nhan Duệ nhìn cô không biết nên khóc
hay cười: “Anh nói này, lúc ăn.” Hắn chỉ chỉ môi của mình, lè lưỡi liếm
đầu ngón tay, “Em phải chuyên tâm một chút.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Vi Nhàn liền đỏ bừng, cắn chặt môi dưới, quẫn bách gật gật đầu.
Thấy cô vẫn ôm trán không buông, Nhan Duệ hơi lo lắng có phải lúc nãy mình
dùng sức hơi mạnh không? Vì thế liền liền đưa tay muốn lấy cánh tay nhỏ
đang che trán của cô xuống. Quả nhiên, cái trán trắng nõn hơi sưng đỏ,
một vết đỏ hồng trên cái trán trắng như tuyết nhìn hơi ghê người.
Mẹ Nhan ngồi đối diện bỏ đũa xuống, rất bất mãn mà nói: “Con không thể cẩn thận một chút hay sao? Con gái người ta không da dày thịt béo giống như con đâu.” Thật là, thô lỗ như vậy, đúng là chà đạp một cô gái mềm mại
như hoa mà!
Nhan Duệ không còn tâm tư đâu mà để ý đến lời chỉ
hai, chị dâu con đã về rồi!” Giọng nói kia, lúc vang lên chắc là ở khúc
quanh!
Chỉ thấy Nhan Duệ vỗ trán thở dài: “Nam nhân bà của nhà họ Nhan đã trở lại!”
”Đừng có mà nói xấu em, anh hai, anh cho rằng em không nghe được sao!” Theo
sau giọng nói tràn đầy sức sống, là một bóng dáng màu đỏ đặt mông ngồi
xuống bên cạnh ba Nhan, không để ý lễ nghĩa trực tiếp cướp lấy ly nước
của ông, uống hết hơn một nửa “Cạch” một tiếng vang lên, dáng vẻ khí
phách ngất trời khiến Ninh Vi Nhàn cảm giác mình có khả năng hoa mắt,
cái người trước mắt toàn thân mặc đồ theo kiểu của một cậu học sinh,
không phải là con gái út của nhà họ Nhan chứ!
Nhan Duệ nhướng mày, “Ai dám nói xấu em, anh nói toàn là sự thật.”
Cô không thèm khua môi múa mép cùng với anh mình, trái lại miệng mở to
xoay người, khoa trương mở to hai mắt nhìn chằm chằm Ninh Vi Nhàn cảm
thán: “Wase, không phải chứ, đây chính là chị dâu mới sao?”
Ba Nhan lên tiếng: “Cái gì mà chị dâu mới, con bé này!” Nói thật sự giống như còn có chị dâu cũ vậy, dã nha đầu này!
”A a, xin lỗi xin lỗi, chị dâu không trách em chứ?” Mặc dù ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng ánh mắt to lấp lánh giống như bóng đèn 1000V, lại còn
nhìn chằm chằm Ninh Vi Nhàn không chớp mắt.
Ninh Vi Nhàn nở nụ cười tươi mát giống như hoa sen mới nở, lắc đầu, ý nói không sao.
Nhan Tư Tư khoa trương giả làm Tây Thi ôm ngực cáo trạng, “A, mẹ cứu mạng,
con bị điện giật rồi, con bị điện giật rồi, con bị điện giật rồi a a a a a...”
Mẹ Nhan cười mắng: “Quỷ nha đầu nói bậy gì đó, còn không chịu ngồi xuống ăn cơm đi!”
Nhan Tư Tư nghe lời ngồi xuống, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Ninh Vi Nhàn, một giây cũng không nỡ nhìn qua chỗ khác.