Quốc Sắc Sinh Hương

Chương 1 :

Ngày đăng: 13:36 30/04/20


Mùa hè tháng sáu oi bức, hơi nóng xông vào người, trên con đường nhỏ ở

nông thôn thông với kinh thành, một chiếc xe ngựa đang từ từ đi. Trên xe có khắc kí hiệu “Vệ Quốc Công phủ”, chim phỉ thuý sơn đỏ, trang nghiêm

khí phái, trước xe sau xe có bốn tên cấm vệ trong nội cung vây quanh,

tựa như giam giữ.



Trong xe, trên giường nhỏ phủ chiếu trúc, Tống Gia Ninh chốngđầu lên góc bên trái xe, híp mắt ngủ say sưa, hai má phúng phính trắng như đậu hũ

nhẹ nhàng lắc lư theo xe ngựa, sóng gợn lay động quyến rũ động lòng

người.



Lý ma ma ở một bên nhìn, ma xui quỷ khiến nhớ lại hôm kia bà đi đến

chính phòng hỏi chuyện, khi đẩy màn cửa ra, bà kinh sợ nhìn thấy Thế tử

chẳng biết đến từ lúc nào, đang ôm chủ tử vào trong ngực. Trong khoảnh

khắc thoáng nhìn kia, khuôn mặt bụ bẫm của chủ tử đỏ rực y như bây giờ,

không, còn lợi hại hơn bây giờ nhiều, cùng với tiếng khóc ô ô.



Cũng đã qua hai ngày, mỗi khi nhớ lại một màn kia, Lý ma ma đều mặt đỏ

tim đập. Hơi nóng bắt đầu bốc lên, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng chim kêu, Lý ma ma liếc mắt, nhìn thấy một con hỉ thước cánh đen

đang phành phạch vỗ cánh bay đi.Hỉ thước tới nhà là chuyện tốt, Lý ma ma giật mình một lát, chân mày càng nhăn càng sâu.



Tống Gia Ninh có dung mạo xinh đẹp, cả kinh thành đều biết thế tử có một tiểu thiếp yểu điệu, thịnh sủng bảy năm không ngừng. Hôm nay đại hôn

của Đoan Tuệ công chúa và thế tử sắp tới, Đoan Tuệ công chúa cố tình

thừa dịp thế tử rời kinh tuyên Tống Gia Ninh tiến cung, biết rõ là hồng

môn yến. Đáng tiếc vị chủ tử bà hầu hạ bảy năm này, một chút tâm cơ cũng không có, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn uống chơi đùa trêu chọc chó mèo, nhìn một chút đi, đại nạn đã đến nơi rồi, vậy mà người này còn ngủ được!



“Cô nương, tỉnh tỉnh, lập tức phải vào thành.”Lý ma ma vừa lấy khăn giúp Tống Gia Ninh lau nước miếng bên khóe miệng, vừa nhẹ giọng gọi nàng.



Tống Gia Ninh tỉnh dậy, bàn tay nhỏ bé che lại bờ môi đỏ đang ngáp. Mỹ

nhân mới vừa tỉnh ngủ, trong mắt ngập nước, thanh tịnh trong suốt.



“Cô nương, chút nữa vào cung, nếu công chúa hỏi, người có thể đáp thì

đáp, không biết nên nói gì hoặc là khó nói, người cũng không cần miễn

cưỡng, giả ngu lừa gạt là được, tóm lại ngàn vạn lần đừng làm công chúa

tức giận.” Xe ngựa vào cửa thành, cách hoàng cung càng ngày càng gần, Lý ma ma lại dặn thêm một lần nữa.



Tống Gia Ninh ngoan ngoãn gật đầu.



Lý ma ma luôn nói nàng ngốc, nhưng nàng đã trải qua nhiều chuyện như

vậy, sao có thể thật sự ngốc? Bất quá là bình sứt chẳng cần giữ gìn, ăn

no rồi chờ chết mà thôi. Mẫu thân là con gái của phú thương kinh thành,

phụ thân là cử nhân ngọc thụ lâm phong, Tống Gia Ninh lúc nhỏ cũng đã

từng ăn uống không lo, cuộc sống con gái rượu được chiều chuộng. Thẳng

đến khi cha mẹ trước sau qua đời, nàng lớn lên có một khuôn mặt họa thủy lại mất đi nơi để dựa vào, mới do thúc phụ làm chủ, đưa cho tân nhiệm

tri huyện Lương Thiệu làm thiếp.



Thà làm vợ người nghèo, không làm thiếp người giàu, Tống gia tốt xấu

cũng là dòng dõi thư hương, tuy gia đạo sa sút, thúc phụ và thẩm thẩm

sao có thể bởi vì không thích nàng lớn lên thiên kiều bá mị, liền tùy

tùy tiện tiện đuổi nàng đi như vậy? Tống Gia Ninh đỏ hồng vành mắt bị

nâng vào huyện nha, nhìn thấy Lương Thiệu phong lưu phóng khoáng ôn

nhuận như ngọc, ai oán của nàng bất tri bất giác tan mất ba phần. Lương

Thiệu xuất thân tiến sĩ, lưu thê tử ở nhà chiếu cố mẹ già, hắn một mình

đi nhậm chức.Hắn đối đãi Tống Gia Ninh vô cùng tốt, hai người cầm sắt

hài hòa phong hoa tuyết nguyệt, trôi qua như keo như sơn.



Ngọt ngào một năm, Quách Kiêu đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
Triệu Hằng nhìn thoáng qua.



Đoan Tuệ công chúa “Tỉnh ngủ” nhìn thấy, cười châm chọc nói: “Sao, hoàng huynh cũng cảm thấy Tống thị dung mạo xinh đẹp hơn người? Hiếm khi có

thể lọt vào mắt hoàng huynh, không bằng bảo Quách Kiêu đưa nàng tiến

cung, nàng hầu hạ qua hai nam nhân, có lẽ cũng đã quen, sẽ không tới mức lấy thân tuẫn tiết.”



Tống Gia Ninh khuôn mặt trắng như tờ giấy.



Triệu Hằng không có vào đình, gác tay đứng ở bên cạnh người Tống Gia Ninh, hờ hững nói: “Nữ nhân ghen, có chừng có mực.”



Triệu Hằng có tật miệng, ngôn ngữ ngắn gọn, vô cùng khảo cứu năng lực lý giải của người nghe. Đoan Tuệ công chúa từ nhỏ cùng mấy vị hoàng huynh

giao tiếp, tự nhiên rõ ràng ý tứ của hoàng huynh, hắn đang nhắc nhở nàng ta, Tống thị chính là ái thiếp của biểu ca, nàng ta ầm ĩ quá mức, biểu

ca trở về nhất định sẽ tính sổ với nàng ta. Đoan Tuệ công chúa thật đúng là sợ Quách Kiêu chán ghét mình, khẽ cắn môi, chỉ vào bàn đá nói với

Tống Gia Ninh: “Thôi, vốn muốn mời ngươi tiến cung ngắm hoa, nếu như

thân thể ngươi mảnh mai, liền trở về đi, đây là quả vải Lĩnh Nam mới

tiến cống, thưởng cho ngươi nếm một chút, hi vọng ngươi sau này giữ bổn

phận.”



Đánh một gậy cho một quả táo ngọt, miễn cho nàng tới chỗ biểu ca cáo trạng.



Tống Gia Ninh cố gắng chống đỡ, dập đầu tạ ơn.



Cuối cùng được Lý ma ma cõng xuất cung, lên xe ngựa, Lý ma ma đỡ nàng

ngồi xuống, đau lòng xoa chân giúp nàng, nói thật nhiều lời an ủi.



Tống Gia Ninh trong lòng đau khổ, Đoan Tuệ công chúa lợi hại như vậy,

sau này có thể có những biện pháp khác đối phó nàng hay không?



Nếu như Quách Kiêu chịu thả nàng đi, đó là tốt nhất.



Tiền đồ một mảnh xa vời, thoáng nhìn đĩa vải Đoan Tuệ công chúa thưởng

kia, Tống Gia Ninh nuốt một ngụm nước bọt. Nàng từ nhỏ đã có một tâm

bệnh, ăn ngon là được, hễ thương tâm, chỉ cần người bên cạnh bưng tới

một bàn ăn ngon, liền có thể thành công chuyển dời bi thương của nàng,

có lẽ lúc trước bị Lương Thiệu gây mê nàng đưa cho Quách Kiêu, nàng

không tuẫn tiết, ngoại trừ cảm thấy Lương Thiệu không xứng, cũng có

nguyên do là ba bữa cơm Quách Kiêu mang lên quá mê người sao?



Nhìn đĩa vải đỏ bóng đầy ắp, chân Tống Gia Ninh giống như không bị đau, nàng bốc một quả lên, nghiêm túc lột vỏ.



Lý ma ma thấy thế, bật cười, không tim không phổi vậy mà tốt, như thế lại bớt ưu sầu.



Quả vải lột chậm, xe ngựa ra khỏi thành, trong đĩa cũng còn một nửa.

Nhưng đường bắt đầu không bằng phẳng, sau một lần lắc lư, Lý ma ma nhỏ

giọng nhắc nhở Tống Gia Ninh: “Ăn từ từ, cẩn thận bị nghẹn.”



Tống Gia Ninh cười, nàng đâu có ngốc như vậy?



Kết quả vừa mới thả một quả vải to ngon vào trong miệng, xengựa đột

nhiên nảy mạnh một cái, Tống Gia Ninh chỉ cảm thấy cổ họng xiết chặt...



Nửa tháng sau, khắp phố phường kinh thành thêm một việc náo nhiệt, đó là Đoan Tuệ công chúa hại chết ái thiếp của Thế tử Quốc Công Phủ, Thế tử

giận dữ, không cưới!