Quốc Sắc Sinh Hương
Chương 2 :
Ngày đăng: 13:36 30/04/20
Tống Gia Ninh thề, nàng đời này cũng không muốn ăn quả vải nữa, nếu muốn ăn, cũng phải từ từ chậm rãi ăn, trên xe ngựa thì tuyệt đối không được
ăn.
Nửa đêm bừng tỉnh, Tống Gia Ninh vuốt cái cổ nhỏ của mình, âm thầm răn đe bản thân.
Răn đe đã xong, Tống Gia Ninh nhớ đến cái gì, lập tức cúi đầu. Mấy đêm
nay nàng đều ngủ không ngon, không phải mơ thấy cảnh mình ăn quả vải bị
nghẹn chết, thì chính là mơ thấy mình lại biến thành tiểu thiếp của
Quách Kiêu. Mẫu thân lo lắng nàng, cố ý ra lệnh Cửu Nhi trải chăn đệm
nằm ngủ dưới đất bồi nàng, cũng phải giữ lại một chiếc đèn, ánh đèn mờ
nhạt xuyên qua màn lụa chiếu vào, Tống Gia Ninh nhìn thấy một đôi bàn
tay thịt nhỏ béo núc ních.
Nàng nhẹ nhàng thở phào một cái, đây đã là buổi tối thứ tư, xem ra nàng
đã thật sự quay về năm mười tuổi, mẫu thân vẫn chưa có bệnh đến mức hết
khả năng cứu chữa.
Tháng giêng, Giang Nam nhà nghèo không đốt nổi địa long, lửa than cũng
sớm tắt, Tống Gia Ninh rùng mình một cái, một lần nữa chui vào trong ổ
chăn, che chắn góc chăn cực kỳ chặt chẽ. Ấm áp một lần nữa xông tới,
Tống Gia Ninh hoàn toàn không còn thấy buồn ngủ nữa, nhưng vẫn không
nhúc nhích nằm ngơ ngác, cau mày phát sầu.
Bệnh của mẫu thân ……
Đời trước, lúc nàng sáu tuổi phụ thân liền chết bệnh, khi đó nàng còn
quá nhỏ, miễn cưỡng nhớ lại, cha mới vừa đi, nàng thương tâm rất lâu,
thỉnh thoảng ngã bệnh hoặc là ở chỗ đường tỷ đường huynh bị ủy khuất,
còn có thể khóc lóc với mẫu thân, tủi thân lộc cộc muốn cha. Nhưng thời
gian một ngày lại một ngày qua đi, bóng dáng phụ thân cùng gương mặt
ngưới cũng trở nên càng ngày càng mơ hồ, đến cuối cùng, nàng cơ hồ cái
gì cũng đều không nhớ rõ, chỉ biết là nàng có phụ thân cử nhân, nhưng
phụ thân đã ngã bệnh chết mất rồi.
Rồi nàng cũng quên, bi thương qua đi nên ăn thì ăn nên uống thì uống,
cùng lắm thì hâm mộ người khác có phụ thân, mẫu thân lại không quên.
Đương nhiên, kiếp trước khi mẫu thân còn sống, Tống Gia Ninh cũng không
để ý mẫu thân vì sao một chút lại liền rơi nước mắt, đồ ăn ăn cũng không nhiều lắm, làm cho người càng ngày càng gầy, phảng phất như gió thổi
qua liền sẽ đổ.
Đại nha hoàn bên người mẫu thân nói cho nàng biết, nói mẫu thân khóc, là vì nhớ tới phụ thân, Tống Gia Ninh vẫn không hiểu nổi, nàng cũng muốn
phụ thân còn sống, nhưng nàng tại sao không có nhớ đến muốn khóc?
Về sau mẫu thân tương tư thành bệnh, vào mùa thu năm nàng mười một tuổi
thì buông tay nhân gian, về sau nàng trở thành tiểu thiếp của Lương
Lâm thị biết rõ con gái thèm ăn, vui mừng nói: “An An đi đi, tỷ tỷ ca ca con cũng đi, các con cùng nhau chơi đùa.”
Tống Gia Ninh không nói lời nào, ôm mẫu thân uốn qua uốn lại, lặng yên làm nũng.
Trái tim Lâm thị cũng tan ra, đành phải nói với Hồ Thị: “Vậy hãy để cho
An An theo bồi ta, các ngươi đi đi, thay ta nhìn gửi lời thăm hỏi tới
lão phu nhân.”
Hai mẹ con một lòng, Hồ Thị gượng cười hai tiếng, đứng dậy rời đi, rời
khỏi đại phòng viện, khuôn mặt bà ta lập tức kéo căng lên, trên mặt bất
mãn. Qua một ngày, Lâm thị phái nha hoàn đưa tới một phần thọ lễ, Hồ Thị mới thư thái chút, ngẩng đầu thấy trượng phu tiếc nuối nhìn qua đại
phòng bên kia, Hồ Thị lập tức lại oán hận. Cái đồ lẵng lơ mê hoặc người
khác, hai mẹ con đều là đồ lẵng lơ, đặc biệt là Lâm thị, khắc nam nhân
của mình không nói, con câu dẫn em chồng mất hồn mất vía.
Trong lòng hận, nhưng Hồ Thị ngoài mặt không lộ ra, kêu một đôi nhi nữ,
một nhà bốn người đánh xe la đi huyện bên thăm người thân.
Hồ Thị phía dưới có một đệ đệ, gọi là Hồ Tráng, hơn hai mươi tuổi, cả
ngày chơi bời lêu lổng không nghề không nghiệp, chưa thành gia, sáng sớm hôm nay liền chờ ở cửa. Xa xa trông thấy xe la Tống gia, hắn ta trông
mong đuổi theo, nhưng mà một nhà bốn người tỷ phu xuống xe, bên trong
cũng không có người ngoài.
Khuôn mặt Hồ Tráng xấu xí, tìm cơ hội túm tỷ tỷ ruột qua một bên, nho nhỏ nói thầm: “Người đâu?”
Lâm thị dung mạo xinh đẹp, từ ngày bà thủ tiết hắn ta bắt đầu nhớ
thương, thế nhưng Lâm thị lại không ra khỏi cửa, tỷ tỷ lại không cho hắn ta ở Lâm gia hồ đồ, hắn ta chỉ có thể khổ sở đợi cơ hội. Mấy ngày hôm
trước tỷ tỷ đồng ý sẽ mang Lâm thị cùng đi, làm hắn hưng phấn, liên tục
ba đêm cũng ngủ không ngon, lật qua lật lại, trong đầu tất cả đều là Lâm thị.
Trượng phu và đệ đệ đều ngấp nghé Lâm thị, càng thêm chứng minh Lâm thị
tốt, Hồ Thị không vui, khẽ nói: “Nàng ta không muốn, ta còn kéo nàng ta
đến hay sao?”
Hồ Tráng gấp đến độ không được, vuốt cái ót cầu tỷ tỷ: “Vậy tỷ tỷ cho ta đi qua đó đi? Ta cam đoan...”
”Ngươi dám!” Hồ Thị hung hăng liếc hắn, trầm giọng nói: “Nàng ta tính
tình cương liệt, làm ra mạng người ai đảm đương nổi? thành thành thật
thật chờ cho ta, ta không tin đời này nàng ta không ra khỏi cửa!” Đến
lúc đó dã ngoại hoang vu, cho dù Lâm thị thà chết không chịu khuất phục, người đã chết, chỉ cần đệ đệ hành động bí mật, quan phủ liền tra không
được trên đầu bọn họ.
Đến lúc đó chỉ còn một đại a đầu choai choai, bà ta dỗ ngọt hai câu, của hồi môn phong phú Lâm thị mang đến, liền là của bà ta.