Quốc Sắc Sinh Hương

Chương 3 :

Ngày đăng: 13:36 30/04/20


Bà tử phòng bếp bắt đầu dọn cơm, Lâm thị đợi hồi lâu không thấy con gái

đi vào, tò mò đi đến cửa nhà chính, chỉ thấy con gái đang ngẩng đầu nhỏ

đứng dưới cây đào trong viện, mặc bối tử màu hồng đào, đỉnh đầu chải hai búi tóc, đang không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cành đào nở đầy hoa,

như một pho tượng nữ đồng, ngây thơ khả ái, khờ khạo đáng yêu, ngây ngô

hồn nhiên.



”An An, ăn cơm đi, cơm nước xong xuôi lại ngắm hoa.” Lâm thị cười gọi nàng.



Cổ Tống Gia Ninh mỏi nhừ, rốt cuộc đợi đến lúc mẫu thân mắc câu, nàng

hài lòng xoa xoa cổ, vui vẻ chạy về phía mẫu thân: “Nương, tỷ tỷ nói hoa đào ở trên Đào Hoa Đảo đều nở hết rồi, từng phiến từng phiến đặc biệt

xinh đẹp, người cũng dẫn con đi nhé?”



Từ xưa tới nay quả phụ lắm chuyện thị phi, sau khi trượng phu qua đời,

Lâm thị thứ nhất không có tâm tình du ngoạn, thứ hai lo lắng gây ra

chuyện vô căn cứ nói bậy nói bạ, liền liên tục giam mình ở hậu trạch,

quanh năm suốt tháng ít khi đi ra ngoài. Lúc này con gái làm nũng, bà

phản ứng đầu tiên là bất đắc dĩ, sờ sờ đỉnh đầu con gái nói: “Hôm kia

một nhà nhị thúc đi ngắm hoa, gọi con đi con không đi, giờ đang hối hận

đúng không?”



Tống Gia Ninh chu môi, ôm lấy mẫu thân nói lầm bầm: “Con muốn ở cùng với nương, nương mang con đi được không? Con rất lâu rồi không có ra khỏi

nhà.”



Lâm thị nghe vậy, giật mình. Con gái hoạt bát hiếu động, thay trượng

phu chịu tang ba năm này nghẹn hỏng rồi, vừa ra hiếu liền mỗi ngày đi

theo sau lưng chất nữ, buổi sáng đi tìm tỷ muội tốt lân cận chơi, giữa

trưa sắp tới giờ ăn cơm mới về, ăn xong tiếp tục chạy ra ngoài, nhưng từ sau tháng giêng con gái liên tục mấy đêm gặp ác mộng, tiểu nha đầu liền không thích chạy nhảy, mỗi ngày đều canh giữ ở bên người bà.



”An An nói thật với nương, có phải con cãi nhau với tỷ tỷ rồi không?”

Dắt con gái vào nhà, Lâm thị ngồi xuống, vịn bả vai con gái hỏi.



Tống Gia Ninh mờ mịt lắc đầu: “Không có ạ, nương vì sao hỏi như vậy?”



Vẻ mặt con gái không giống giả bộ, Lâm thị càng hoang mang, nghi ngờ nói: “Vậy con vì sao không đi tìm con bé chơi?”



Tống Gia Ninh đã hạ quyết tâm muốn gây bất hòa với một nhà nhị thúc, vẫn luôn đợi cơ hội nhắc nhở mẫu thân sự quá quắt của một nhà nhị thúc, lúc này liền cúi đầu xuống, nắm chặt bàn tay nhỏ bé rầu rĩ nói: “Tỷ tỷ

không thích con, ngày đó con đi tìm nàng, nghe thấy nhị thẩm khuyên tỷ

tỷ đừng khi dễ con. Tỷ tỷ mất hứng, nhị thẩm đã nói, nói nhà chúng ta có tiền, tỷ tỷ đối tốt với con, nương mới nguyện ý cho nhị thẩm tiền, còn

nói chờ nhà chúng ta dùng hết tiền rồi, tỷ tỷ có thể khi dễ con.”



Lâm thị sắc mặt đột biến, con gái mới mười tuổi, chỉ biết ăn uống chơi ngủ, chắc chắn sẽ không nói dối, đệ muội này...



”Nương, nhị thẩm bảo tỷ tỷ khi dễ con, bà ấy có phải cũng không thích

con hay không?” Tống Gia Ninh ngẩng đầu, đôi mắt đo đỏ hỏi. Nàng thật

sự ủy khuất, vì kiếp trước thúc thẩm khắt khe, khe khắt ủy khuất.
Chủ tớ ba người ngồi xuống, người chèo thuyền vừa muốn xuất phát, trên

bờ bỗng nhiên truyền đến hai tiếng vó ngựa dồn dập, có người cao giọng

hô: “Đợi một chút!”



Trong thanh âm kia trung khí mười phần, người chèo thuyền ngẩng đầu, hai đầu ngựa lớn màu đen đã gần ngay trước mắt, một người đầu lĩnh mặc một

thân áo bào xám, mày rậm mắt to, vô cùng đoan chính, có loại khí thế của người tập võ. Thấy hắn không có chống thuyền, nam nhân mày rậm liền thả chậm tốc độ, bảo người phía sau đứng trước mặt hắn.



Người chèo thuyền nhìn sang, liếc thấy liền ngây người. Thay đổi tới vị

này, tuổi ngoài 30, mặc trường màu đen cổ tròn bào, bên hông treo ngọc

bội bạch ngọc, dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sáng mê người, vừa nhìn

cách ăn mặc chính là xuất thân gia đình giàu có. Lại nhìn dung mạo

người này, lông mày như thanh phong mắt giống như hàn tinh, khuôn mặt

lạnh lùng, so với Tướng Quân trên sân khấu còn uy nghiêm hơn.



Nhìn đến xuất thần, lại không có chú ý đối phương xuống ngựa lúc nào,

chờ thuyền phu kịp phản ứng, nam nhânmặt lạnh đã đi nhanh lên thuyền.



Người chèo thuyền khó xử, vừa muốn giải thích thuyền này đã được người

bao xuống, nam tử rớt lại phía sau bỗng nhiên ném một vật tới, người

chèo thuyền theo bản năng đón được, cúi đầu nhìn lên, khá lắm, lại là

một đĩnh bạc. Người chèo thuyền nhếch miệng cất đĩnh bạc vào trong ngực, người không nhúc nhích, dựng thẳng tai nghe động tĩnh bên trong thuyền, nếu như ba nữ nhân không làm khó, hắn liền yên lặng chống thuyền rời

đi, lợi nhuận hai phần tiền.



Thu Nguyệt mặt lộ vẻ vẻ tức giận, dùng ánh mắt hỏi thăm chủ tử, chỉ cần

phu nhân ra lệnh một tiếng, nàng lập tức đi tìm người chèo thuyền lý

luận.



Lâm thị đeo mũ che mặt, xuyên qua mũ sa nhanh chóng liếc mắt hai người, khẽ lắc đầu một cái với Thu Nguyệt.



Thu Nguyệt cũng nhìn ra hai nam nhân mới tới không dễ chọc, hiểu chuyện

mà cúi thấp đầu, không nên nhìn thì không nhìn, miễn cho gây phiền toái.



Lâm thị lánh ở một bên, Tống Gia Ninh vốn định liếc mắt nhìn liền thu

hồi ánh mắt, cũng không biết vì sao, nàng càng nhìn nam nhân áo đen đối

diện lại càng thấy quen mắt, càng nhìn quen mắt lại càng nhịn không được nhìn chằm chằm, nỗ lực nhớ lại xem mình không phải là đã gặp người này ở nơi nào rồi chứ. Kết quả nhìn quá mức nhập thần, nam nhân áo đen bỗng

nhiên nhìn nàng, ánh mắt sắc bén như đao.



Tống Gia Ninh hoảng hốt, vội vàng trốn ra sau, sau đó ngay trong khoảnh

khắc ngắn ngủi chạm ánh mắt với nam nhân này, Tống Gia Ninh bỗng nhiên

nhớ ra. Nàng chưa từng gặp qua nam nhân áo đen này, nhưng nàng từng trải qua bảy năm với một con em thế gia rất giống đối phương, người kia,

chính là Thế tử Vệ Quốc Công phủ danh tiếng lẫy lừng kinh thành...



Quách Kiêu.