Quốc Sắc Sinh Hương
Chương 4 :
Ngày đăng: 13:36 30/04/20
Kiếp trước Tống Gia Ninh trở thành ái thiếp cho Quách Kiêu bảy năm, thế
nhưng bảy năm này, nàng từ đầu đến cuối đều ở tại điền trang ngoại ô,
Quách Kiêu không có giải thích nguyên nhân, nàng cũng không tới hỏi, tóm lại, đám quan lại kinh thành quyền quý kia, ngoại trừ Quách Kiêu, nàng
trước khi chết, chỉ qua loa đối mặt một lần cùng Đoan Tuệ công chúa, Tân Đế.
Mà nam nhân áo đen cùng thuyền...
Tống Gia Ninh không khỏi liên tưởng đến trên người thân nhất của Quách
Kiêu, bởi vì hai người thật sự quá giống, như nàng và mẫu thân, người
ngoài vừa nhìn cũng biết là hai mẹ con. Tính tính toán toán tuổi, Quách
Kiêu năm nay 16, Tống Gia Ninh không rõ ràng lắm tuổi cụ thể của Vệ Quốc Công, nhưng nghĩ đến có lẽ cũng khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi.
Len lén, Tống Gia Ninh lần nữa chăm chú nhìn nam nhân áo đen.
Cảnh xuân tươi đẹp, người chèo thuyền cuốn màn trúc mui thuyền màu đen
lên, nam nhân áo đen ngồi gần cửa sổ, đang ngắm phong cảnh xa xa ngoài
cửa sổ. Gió hồ mát mẻ, trước mặt thổi tới, bên mặt nam nhân lạnh lùng
góc cạnh rõ ràng, yết hầu rõ ràng chính giữa cái cổ thon dài, bên cạnh
yết hầu, có một đường vết thương dài nhỏ đã lâu năm, không nhìn kỹ có lẽ không nhận ra được.
Tống Gia Ninh trái tim bịch bịch nhảy loạn, với số tuổi này, vết thương này, Vệ Quốc Công là võ tướng, thật chẳng lẽ chính là?
Nhưng đường đường Vệ Quốc Công, không lưu lại kinh thành, sao lại tới Giang Nam?
Tống Gia Ninh vắt hết óc nhớ lại kiếp trước, đáng tiếc trước khi nàng gả cho Lương Thiệu chỉ là nữ nhân nội trạch bình thường, đối với chuyện
trong quan trường không có hứng thú cũng không có cách nào biết được,
đợi nàng vào kinh thành, lại cả ngày ở tại điền trang tĩnh mịch, nha
hoàn ma ma bên cạnh đều được Quách Kiêu nhắc nhở, chỉ cùng nàng đùa
nghịch giải buồn, chuyện không nên nói tuyệt đối sẽ không lắm miệng.
Có lẽ, Vệ Quốc Công đã từng làm công vụ ở Giang Nam?
Tống Gia Ninh xuất thần, quên mất thu hồi ánh mắt, bên kia Quách Bá Ngôn kinh nghiệm sa trường, ngũ giác nhạy cảm, phát hiện có người nhìn ông,
ông im lặng chếch ánh mắt, trước hết là nhìn nữ nhân đội mũ che mặt đối
diện, xác định nhìn trộm không phải đến từ phía dưới mũ che mặt, ông mới chú ý tới nữ đồng nhỏ nhắn xinh xắn ngồi bên cạnh nữ nhân.
Nữ oa tám, chín tuổi, mặc bối tử màu hồng đào, hai má trắng hồng, một
đôi trắng đen rõ ràng mắt hạnh ngập nước xinh đẹp. Quách Bá Ngôn có một
nữ nhi hai cháu gái, trong ký ức của ông, ba vị cô nương từ nhỏ đến lớn
đều rất gầy, gầy đến hết sức nhỏ ưu nhã, bọn nhỏ thích, nhưng Quách Bá
Ngôn cảm thấy không ổn, ông hi vọng nữ nhi của mình ăn béo một chút, mập ông mới an tâm, bằng không thì luôn lo lắng bọn nhỏ ăn không đủ no.
Tựa như nữ oa này, khuôn mặt thịt núc ních, cũng không phải đặc biệt béo, nhưng nhìn khiến cho người giải sầu.
Lúc mới vừa lên thuyền Quách Bá Ngôn liền chú ý tới nữ oa nhìn lén ông,
tiểu hài tử hiếu kỳ người lạ, ông không để ý, hiện tại nha đầu kia lại
đang nhìn ông, nhìn đến nhập thần như vậy, khờ khờ ngây ngốc, Quách Bá
Ngôn không khỏi kinh ngạc, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Vì sao nhìn ta?”
Lâm thị thấy một chút hy vọng, nhắm mắt lại nghẹn ngào nói tạ ơn: “Ân cứu mạng của quan nhân, ta nhất định hậu tạ...”
”Tạ ơn như thế nào?” Quách Bá Ngôn đỡ bà ngồi dậy, ông thì ngồi xổm
trước mặt bà, tròng mắt màu đen sắc bén nhìn vào mắt bà, hai tay nắm
chặt vai bà.
Lòng bàn tay nam nhân nóng như lửa, xuyên qua quần áo rõ ràng truyền
tới, lại bị nam nhân nhìn trắng trợn như thế, Lâm thị trong lòng ả
kinh. Ánh mắt liếc qua thấy thuộc hạ của nam nhân một tay ôm nữ nhi một
tay ôm Thu Nguyệt đã đi tới, Lâm thị cấp bách, khóc cầu ân nhân: “Nhà ta có sản nghiệp, chỉ cần ân nhân mở miệng, ta toàn bộ dâng hết cho ngài,
van ngài để cho ta trước nhìn nữ nhi của ta một chút...”
Quách Bá Ngôn cũng không buông tay, chỉ nhìn thoáng qua Ngụy Tiến.
Ngụy Tiến buông một lớn một nhỏ ra, thấp giọng bẩm báo nói: “Bị đánh bất tỉnh, sẽ không có trở ngại.”
Lâm thị hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng nước mắt càng ngày càng nhiều, vì
nghĩ lại mà sợ, cũng vì ng phía trước chưa biết thế nàp, lo sợ không
thôi, chợt nghe ân nhân nói: “Thu thập người kia, không thể lưu lại bất
kỳ dấu vết nào.”
Nhịp tim Lâm thị đình trệ, chỉnh đốn là có ý gì, ông ta muốn thu thập cái gì?
Bà lén nhìn trộm, chỉ thấy Ngụy Tiến hai ba bước đi đến bên cạnh Hồ
Tráng, bàn tay to xách Hồ Tráng lên, lặng lẽ đi vào chỗ khuất sâu trên
hòn đảo.
Lâm thị cả người run rẩy, bà không quan tâm sinh tử của Hồ Tráng, nhưng, người này có thể xem nhân mạng như rơm rác, hẳn là loại hung tàn tàn
nhẫn...
”Đang suy nghĩ gì thế?” thu hết tất cả biểu cảm bà vào mắt, Quách Bá
Ngôn thấp giọng hỏi, câu nói trầm thấp mang theo ba phần sung sướng.
Lâm thị không có nghe được gì, bà chỉ sợ hãi, tay của người đàn ông này
vẫn còn đang nắm bả vai bà, tâm tư không cần nói cũng biết, mà ông ta ở
trước mặt bà biểu hiện hung ác, thật không phải là một loại khác uy hiếp sao?
Bách chuyển thiên hồi, Lâm thị rủ mắt xuống, run rẩy nói: “Ta có năm trăm lượng gia sản, muốn hiến toàn bộ cho ân nhân.”
Quách Bá Ngôn nở nụ cười, cười đến khó hiểu, thân thể dựa sát vào, ông
nâng cái cằm lên tinh xảo khéo léo của bà lên. Bà kháng cự, Quách Bá
Ngôn dùng sức chế trụ, nhìn chằm chằm vào hai mắt đẫm lệ hoang mang của
bà nói: “Bản Quốc Công không thiếu tiền, chỉ thiếu một phòng tiểu
thiếp.”
Lâm thị nghe vậy, như rơi xuống vực sâu.