Quốc Sắc Sinh Hương

Chương 5 :

Ngày đăng: 13:36 30/04/20


Tống Gia Ninh đau quá, cái ót bị người bóp tới bóp lui, bóp mà cô đau...



Nàng vô thức đẩy ra cái tay xấu xa kia ra, song bàn tay nhỏ bé mới vươn ra được một nửa, đột nhiên bị người nắm lấy. Lòng bàn tay xa lạ thô ráp, Tống Gia Ninh hoàn toàn bừng tỉnh, theo bản năng nhìn ra phía sau, thấy một lồng ngực rộng lớn che kín, mặc trung y màu trắng. Nàng sững sờ ngửa đầu, bất ngờ tiến chạm phải một đôi con ngươi màu đen sắc bén hờ hững, nam nhân khẽ cúi đầu, lông mi dài mắt sáng như sao, chính là nam nhân nghi ngờ là Vệ Quốc Công ngồi cùng thuyền hôm nay.



Tống Gia Ninh mê mang chớp mắt, ông ta tại sao lại ở chỗ này?



"Ngươi bị người xấu đánh, cái ót bị sưng rồi, ta giúp ngươi tiêu sưng." Quách Bá Ngôn ngồi trên mặt đất, một tay vịn bả vai Tống Gia Ninh, một tay tiếp tục nhẹ nhàng giúp nàng xoa bọc nhỏ sau cái ót.



Tống Gia Ninh lúc này mới ý thức được tư thế của hai người, nàng lại có thể vắt ngang ngồi ở trên đùi nam nhân, trên đùi của người nghi ngờ là phụ thân của Quách Kiêu!



Cái rắm. Mông và bắp đùi giống như bị phỏngg, Tống Gia Ninh không chút nghĩ ngợi muốn đứng lên.



Quách Bá Ngôn hiện tại tâm trạng rất tốt, lấy xuống mũ che mặt lộ ra dung mạo thật của Lâm thị, so với tưởng tượng của ông còn muốn đẹp hơn, không phải tư sắc bình thường, mà là loại dung mạo khuynh quốc khuynh thành của tiên nhân, mà mỹ nhân như vậy, rất nhanh sẽ trở thành nữ nhân của ông. yêu ai yêu cả đường đi, Quách Bá Ngôn nhìn con gái yêu của Lâm thị cũng càng xem càng thích, Ngụy Tiến dẫn Lâm thị qua một bên khuyên bảo, ông nhàn rỗi không có chuyện gì, thấy Tống Gia Ninh tội nghiệp nằm trên mặt đất, liền chủ động ôm lấy nữ oa giúp nàng tiêu sưng.



"Đừng động." Đè lại nữ oa đang sợ ông, Quách Bá Ngôn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tống Gia Ninh, bảo nàng tự mình cảm nhận cục u sau cái.



Tống Gia Ninh đau đến hít vào một hơi, rốt cuộc nhớ lại mình hình như là bị người ta đánh cho một gậy, trong lòng hốt hoảng, Tống Gia Ninh lập tức nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng mẫu thân, trước thấy Thu Nguyệt té xỉu trên đất, ánh mắt vòng nửa vòng, kinh sợ thấy mẫu thân đang khoác một bộ trường bào của nam nhân đứng ở bên ngoài hơn mười bước, đưa lưng về phía bên này, bên cạnh mẫu thân, là một người đàn ông khác lúc đến ngồi cùng thuyền.



Tống Gia Ninh đầy bụng nghi ngờ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Quách Bá Ngôn vừa giúp nàng xoa đầu vừa thấp giọng giải thích: "Có người xấu khi dễ mẫu thân con, ta đuổi hắn ta chạy rồi, hiện tại mẫu thân con phải báo đáp ta, ta bảo tùy tùng thương lượng chuyện tạ lễ với nàng ấy." Trong mắt Quách Bá Ngôn, Tống Gia Ninh chỉ là một đứa bé tám, chín tuổi, hồ đồ lờ mờ, cho nên Quách Bá Ngôn dùng là ngữ khí dỗ hài tử.



Nhưng đằng sau bề ngoài trẻ con của Tống Gia Ninh lại cất giấu một trái tim của người lớn, nàng xa xa nhìn qua mẫu thân, đầu chân mày chậm rãi nhíu lại. Sau một hồi lâu, Tống Gia Ninh trước không vội vàng kiêng kỵ nam nhân trung niên sau lưng, nếu như đối phương coi nàng như hài tử lừa gạt, Tống Gia Ninh liền nháy mắt mấy cái, ngây thơ như cún hỏi thăm: "Ngày hôm qua Phu Tử giảng bài, dạy bảo chúng ta thi ân không cần báo đáp, người đã cứu chúng ta, vì sao còn muốn tạ lễ?"




"Gia gia, gia gia người không thể chết được a!"



Trong xe ngựa bị ngã, bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc bi thống của thiếu niên, vừa nghe nói chết người chết, Hồ Thị sợ tới mức hai chân phát run, Tống nhị gia đưa tay đi đỡ vợ, kết quả anh cũng chân mềm mại, hai vợ chồng cùng nhau ngã xuống mặt đất.



một canh giờ sau, có người vội vàng chạy đến Tống gia, báo tin cho Lâm thị: "không xong rồi không xong rồi, nhà tiểu thúc người đụng chết một vị lão thái gia, bị người ta túm đến nha môn rồi, hiện tại Tri Huyện đại nhân đang thẩm án!"



Lâm thị kinh hãi, tuy nói đã quyết định đoạn tuyệt quan hệ với nhị phòng, nhưng với người bên ngoài, hai phòng vẫn là một nhà, nàng lập tức lệnh người gác cổng đi huyện nha hỏi thăm tình huống. Cũng không lâu lắm, người gác cổng đã trở về, thở hồng hộc nói: "Phán quyết rồi phán quyế rồi, nhị gia, nhị phu nhân một người bị đánh 100 gậy, đại thiếu gia đại cô nương mỗi người lĩnh 20 gậy, giam giữ ba năm..."



Lâm thị sau nửa ngày không thể thốt nên lời, Tống Gia Ninh ngơ ngác đứng ở bên cạnh mẫu thân, hoàn toàn choáng váng, tại sao có thể như vậy, kiếp trước một nhà nhị thúc chẳng qua là càng ngày càng nghèo, cũng không có trêu chọc quan tòa a.



Tuy rằng khiếp sợ, nhưng ở sâu trong nội tâm, Tống Gia Ninh vẫn có chút giải hận. Lúc trước phụ thân mẫu thân đều mất, cậu mợ không thích nàng, nàng liền xem một nhà nhị thúc là người thân để dựa vào, tin cậy đến mức giao hết đồ cưới của mẫu thân cho nhị thẩm quản lý, đến cuối cùng hai vợ chồng họn lại có thể vô thanh vô tức dùng nàng đi nịnh nọt Lương Thiệu...



hiện tại một nhà nhị thúc gặp chuyện không may, xem như là đạo trời luân hồi sao?



Ngay khi Tống Gia Ninh cảm thấy ông trời vẫn còn có mắt, một trạch viện ở huyện thành, Ngụy Tiến đang nhìn Quách Bá Ngôn phục mệnh: "Quốc Công gia yên tâm, lão gia tử kia là chết thọ mà, con của ông ta khi công được một số bạc, tuyệt không dám nói lung tung đâu, nếu thực truyền đi, quan phủ chắc chắn trị hắn ta tội lừa bịp tống tiền."



Quách Bá Ngôn gật đầu, đây đều là việc nhỏ, cho dù là hai kẻ điêu dân kia, hắn cũng không để vào mắt, chỉ là tặng Lâm thị một phần lễ mọn mà thôi.



Kế tiếp...



Quách Bá Ngôn liếc mắt ra ngoài cửa sổ, trông mong bóng đêm sớm đến, để hắn còn đi thu "Tạ lễ" của Lâm thị.