Quốc Sắc Sinh Hương

Chương 43 :

Ngày đăng: 13:37 30/04/20


Tống Gia Ninh vừa ăn xong quả hồng, miệng nhỏ ướt át, so với anh đào còn đỏ hơn.



Ánh mắt Triệu Hằng dừng lại một lát trên mặt nàng, lại nhìn tay nàng, không thấy được vỏ quả hồng, trong lòng Triệu Hằng khẽ kinh sợ, chẳng lẽ nàng đói bụng đến mức ngay cả vỏ quả hồng cũng ăn?



"Vương Gia, người bảo ta tới đây, là có chuyện gì không?" Tống Gia Ninh nhẹ giọng hỏi, vô cùng lo lắng hầu bao bị vỏ quả hồng thấm ướt lại làm dơ quần áo, nhanh chóng quay về Quốc Công Phủ.



Triệu Hằng gọi nàng đến thư phòng chỉ vì trấn an, miễn cho nàng bị Đoan Tuệ công chúa dọa vỡ gan, nhưng nha đầu béo lúc này đã khôi phục trấn định, mắt hạnh sáng trong, không biết là công lao của hắn hay là của quả hồng. Suy nghĩ một lát, Triệu Hằng đứng dậy, đi đến trước kệ trang trí góc đông nam, đưa tay lấy một hộp sứ trắng tròn dẹp, lại ra hiệu Tống Gia Ninh tới đây.



"Thưởng cho nàng." Triệu Hằng đưa hộp sứ trắng cho nàng, ánh mắt đẹp và tĩnh mịch: "Chiêu đãi không chu đáo, nhận lỗi."



Tống Gia Ninh cũng đưa tay muốn nhận, nghe vậy lập tức rút tay về, vui vẻ nói: "Vương Gia quá khách khí, hôm nay người vốn là không sai, hơn nữa vừa nãy còn thưởng ta một quả hồng, thật sự không cần." Ý thức được vị Vương Gia này thật ra rất bình dị gần gũi, Tống Gia Ninh nói chuyện cũng không có khẩn trương câu thúc như vậy nữa.



Triệu Hằng vẫn nâng cái hộp như cũ, đơn giản nhắc nhở nàng: "Bọn họ sẽ hỏi."



Tống Gia Ninh cũng không phải là Phúc công công, ngẩn ngơ trong chốc lát mới phản ứng tới. Đúng vậy a, Thọ vương dẫn nàng đến thư phòng, trở về đường huynh đường tỷ nhất định sẽ truy hỏi, nàng cũng không thể nói nàng ở bên cạnh ăn quả hồng a, vậy còn không bị các nàng chê cười một hồi. Nghĩ thông suốt, Tống Gia Ninh ngại ngùng cười cười, đi qua một bên vừa nhận vừa nghi ngờ quan sát hộp sứ trắng: "Vương Gia, đây là cái gì?"



"Thuốc màu, mở ra nhìn xem." Triệu Hằng thả tay xuống, Tống Gia Ninh nhìn cái hộp, hắn nhìn nàng.



Tống Gia Ninh hai đời cũng chưa từng chạm qua vật thanh nhã cỡ này, xoay mở nắp lấy ra, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh hồng anh đào chói mắt, màu đỏ óng ánh, tựa như anh đào màu đỏ chín mọng đầu hạ, xinh đẹp cực kỳ. Tống Gia Ninh phát ra một tiếng tán thưởng vui mừng nhẹ nhàng, ngẩng đầu chống lại đôi mắt bình tĩnh của Triệu Hằng, nàng lập tức đắp kín cái nắp, quỳ gối hành lễ: "Tạ vương gia ban thưởng."



Nàng thích như vậy, trong lòng Triệu Hằng khẽ động, vừa đi ra ngoài vừa hỏi nàng: "Thích vẽ không?"



Tống Gia Ninh thành thành thật thật lắc đầu: "sẽ không, ta vẽ không đẹp."



Triệu Hằng nhíu nhíu mày, hộp thuốc màu này tặng nàng làm ngụy trang, nhưng vật ấy hiếm có, rơi vào tay người không có sở trường không thích vẽ tranh, thật đúng là phung phí của trời.
Tống Gia Ninh sững sờ, kinh ngạc nhìn hắn, dừng lại bước chân.



Ánh mắt Quách Kiêu lướt qua nàng, rơi vào trên người Song nhi bồi Tống Gia Ninh đọc sách, Song nhi đã hiểu, chủ động đi ra một khoảng cách, chờ ở bên cạnh, nhưng hai người là huynh muội, ngăn lại Tứ cô nương vẫn là Thế tử gia ổn trọng nhất, Song nhi cũng không có nghi kỵ cái gì.



"Hôm qua Tam điện hạ dẫn muội đi thư phòng, đã làm cái gì?" Nhìn chằm chằm vào Tống Gia Ninh, Quách Kiêu đi thẳng vào vấn đề hỏi, ánh mắt sắc bén, giống như thẩm vấn.



Tống Gia Ninh vốn đang nhìn ngực hắn, nghe vậy kỳ lạ ngẩng đầu, chống lại khuôn mặt âm trầm của Quách Kiêu, một luồng khí lạnh lập tức dọc theo lòng bàn chân Tống Gia Ninh bò lên trên xương sống lưng, cả người rét run. Người này rốt cuộc có ý gì? Chẳng những cố ý hỏi thăm nàng chuyện ở Thọ vương phủ, bây giờ lại tra xét nàng?



Sợ nàng thừa cơ câu dẫn Thọ vương, tựa như kiếp trước, rõ ràng là hắn đã đoạt nàng, nhưng cứ nghĩ ngược lại, trách đôi mắt của nàng câu dẫn người? Có lẽ ở trong lòng Quách Kiêu, nàng thật sự câu dẫn hắn a, hắn cùng với thẩm (vợ của chú) của Tống gia nhị phòng giống nhau, bởi vì nàng lớn lên xinh đẹp liền chắc chắc nàng tâm thuật bất chánh, cho nên kiếp trước hắn oan uổng nàng, đời này lại oan uổng nàng muốn câu dẫn Thọ vương.



Đối với một nữ tử mà nói, không có tội danh nào sỉ nhục bằng dụ dỗ người không đứng đắn.



Tống Gia Ninh rất phẫn nộ, nhưng nàng không có phát tác, rủ mắt nói: "Điện hạ thưởng cho muội một hộp thuốc màu."



"Chỉ như thế?" Quách Kiêu ý vị thâm trường hỏi, mang theo vài phần châm chọc.



Tống Gia Ninh tức giận nở nụ cười, nhìn thẳng hắn nói: "Đại ca vì sao hỏi như vậy?"



Nàng ngửa đầu, lần đầu tiên không tránh né chút nào đối mặt với người này. Kiếp trước nàng cái gì cũng không có, mẫu thân, danh dự cũng khôngcó, liền giống như một con chim hoàng yến bị Quách Kiêu bắt lấy, trốn không thoát, lại phải dựa vào hắn cung cấp ăn cung cấp mặc. hiện tại khônggiống nhau, nàng có mẫu thân, Vệ Quốc Công cho hắn thân phận Thế tử cũng là kế phụ của nàng, nàng mặc dù không tôn quý bằng hắn, nhưng hai người là huynh muội trên danh nghĩa, là ngang hàng, Quách Kiêu không có tư cách đối với nàng như vậy.



Cuối cùng trừng mắt nhìn hắn, Tống Gia Ninh xoay người rời đi.



Quách Kiêu giật mình tại chỗ, tâm tình phức tạp nhìn kế muội nhanh chóng đi xa, trong đầu là đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng của nàng. Nàng vẫn luôn sợ hắn, Quách Kiêu cũng không xa lạ gì, nhưng, ngay vừa nãy, hắn rõ ràng thấy ở trong mắt nàng một chút... Hận.