Quốc Sắc Sinh Hương

Chương 44 :

Ngày đăng: 13:37 30/04/20


Tống Gia Ninh suốt nửa tháng cũng không nói câu nào với Quách Kiêu, không đề cập tới kiếp trước, một kế huynh chất vấn phẩm hạnh của nàng, nàng còn xã giao có lệ với hắn chi nữa? Từ khi nàng vào phủ, Quách Kiêu đã không cho nàng sắc mặt tốt, luôn lạnh lùng, mỗi lần nàng xui xẻo, khóe miệng nổi bóng hoặc là cái mũi bị đụng phải, hắn còn có thể bỏ đá xuống giếng mắng nàng đáng đời.



Ngay trước mặt mũi mấy huynh muội Đình Phương, Tống Gia Ninh không có biểu hiện ra ngoài, dù sao cũng không có hoàn toàn làm ra mặt, Quách Kiêu cũng sẽ không chủ động nói chuyện với nàng, sau đó bí mật một mình gặp phải, Tống Gia Ninh coi như nhìn không thấy hắn, trực tiếp tránh ra. Ngay từ đầu làm như vậy, Tống Gia Ninh hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tâm hư, thấy Quách Kiêu không có bất kỳ biểu hiện nào, lá gan Tống Gia Ninh mới lớn lên.



Hai mươi ba tháng chạp, năm cũ ngày hôm đó, kinh thành lưu loát rơi một trận tuyết lớn, bọn hạ nhân quét con đường nhỏ ra hai bên, tuyết cao gần 3 tấc. Tam phòng mọi người vào buổi trưa dùng cơm ở chỗ Thái phu nhân, sau khi tiệc tan Thái phu nhân quan tâm nói: "Tuyết này đoán chừng sẽ rơi tới ngày mai rồi, ban đêm các ngươi dùng ở trong viện mình đi, không cần đã tới."



Người của tam phòng cười đồng ý.



Đình Phương có chuyện muốn nói với muội muội, gọi Tống Gia Ninh đợi tí nữa hãy đi, Lâm thị và Quách Bá Ngôn liền đi về trước, Quách Kiêu chẳng biết làm sao lưu lại. Đình Phương nhìn ca ca, cười kéo Tống Gia Ninh đến Ngọc Xuân Cư của nàng, hai tỷ muội ngồi lên noãn tháp phía đông nói nhỏ: "An An, ngày mai sinh nhật ca ca, muội chuẩn bị tặng lễ vật gì?"



Tống Gia Ninh há miệng, Đình Phương nhắc nhở, nàng lập tức nhớ ra rồi. Sinh nhật của Quách Kiêu là sau năm cũ một ngày, đặc biệt dễ nhớ, kiếp trước mỗi lần tới tháng chạp, Lý ma ma Quách Kiêu an bài chiếu cố nàng sẽ nhắc nhở nàng sớm chuẩn bị lễ sinh nhật cho Quách Kiêu, Tống Gia Ninh chuẩn bị bảy năm, năm trước cũng đi theo đám huynh muội Quách gia đưa, lần này nếu không phải cương lên với Quách Kiêu, Tống Gia Ninh chưa chắc sẽ quên.



"Muội đã quên? Ta không phải nhắc nhở muội rồi sao?" Đình Phương dở khóc dở cười nói.



Tống Gia Ninh giả bộ xấu hổ cúi đầu.



Đình Phương không trách muội muội, nhiệt tình giúp đỡ muội muội nghĩ kế: "hiện tại tự tay thêu cái gì cũng không kịp, trước kia ta thêu một cái hà bao đánh một cái túi lưới đựng ngọc bội, ca ca nhận ra đường may của ta, túi lưới đựng ngọc bội muội cầm đi đi, nói là muội tặng."



Tống Gia Ninh cảm thấy không được tốt, túi lưới đựng ngọc bội là đồ vật thiếp thân, nếu như nàng không nhớ rõ kiếp trước, dùng thân phận kế muội tặng Quách Kiêu, cũng không có chỗ nào không ổn, nhưng Tống Gia Ninh nhớ rõ những cả ngày lẫn đêm kia, nàng tặng không được, mượn cớ cự tuyệt nói: "Tỷ tỷ đánh thì là tỷ tỷ đánh, tặng lễ quý ở tâm ý, muội trở về tìm xem, cho dù kém chút, đại ca có lẽ cũng sẽ không để trong lòng."



Là đạo lý này, Đình Phương cười gật gật đầu, giúp muội muội khoác áo khoác, đưa muội muội đi ra ngoài.


Quách Kiêu nhận Chủy thủ, rút ra. Rút ra vừa nhìn, lưỡi đao lợi hại hàn quang lạnh thấu xương, quả nhiên là thanh đao tốt.



Quách Thứ tặng chính là một quyển "Binh thư" nghe nói đã thất truyền, sách giao vào tay đường huynh xong, hắn cố ý ngăn cản không cho bọn muội muội bên cạnh nhìn. Quách Kiêu hồ nghi nhìn hắn một chú, tiện tay mở ra một trang, nhìn thấy bên trong một đôi nam nữ đang ôm nhau, Quách Kiêu vẻ mặt không lộ bất kì khác thường gì, khép sách lại cất vào, vỗ vỗ bả vai đường đệ nói: "Ngày mai đến thư phòng ta."



Quách Thứ lập tức không cười nổi.



Đến phiên bốn muội muội, Đình Phương tặng chính là hầu bao tự tay thêu, Lan Phương là một sợi thắt lưng, Vân Phương tặng chính là một đôi đệm giày thật dầy. Tống Gia Ninh tặng cuối cùng, đưa một cuốn họa trục cho Quách Kiêu, cười yếu ớt nói: "Chúc đại ca công phu càng ngày càng tốt, tương lai trở thành quan, một đường lên thẳng mây xanh."



Quách Kiêu ngó ngó nàng, trước mặt mọi người mở họa trục ra, lộ ra một bức họa hoa mai, hiển nhiên là dựa theo một bức họa danh gia vẽ mai, thân cành không giống thân cành, Ngạo Tuyết Hồng Mai cũng nhìn không ra bất kì khí khái gì, một đóa một đóa chồng chất cùng một chỗ, chỉ có thể nhìn ra sự mượt mà của người vẽ tranh. Vân Phương cười ha ha, Quách Thứ nhẹ nhàng thở ra: "Tốt rồi, quà tặng của ta cuối cùng không phải kế cuối là được rồi."



Tống Gia Ninh bị bọn họ chê cười đã quen, không để bụng.



"Lần sau luyện cho giỏi." Quách Kiêu vừa cuốn bức họa kế muội tự tay vẽ tặng hắn, vừa uy nghiêm nói.



Tống Gia Ninh qua loa dạ một tiếng, nếu như đều là ca ca rồi, vẫn còn tính đẹp xấu cái gì?



Đưa xong quà tặng, bốn vị cô nương đi ra đình nghỉ mát thưởng mai, thưởng thức được một hồi, sau lưng bỗng nhiên truyền đến hai tiếng gió sưu sưu. Tống Gia Ninh phản ứng chậm một bước, cái ót bị cầu tuyết đập trúng, tuyết vỡ rớt xuống cái gáy, nước đá lạnh làm nàng phải hấp khí. Vân Phương cũng bị đập, giậm chân đi qua lập tức gom tuyết cầu phản kích, Tống Gia Ninh sợ lạnh, nắm chặt cánh tay Đình Phương trốn bốn phía.



Đôi song sinh cười khiêu khích, chúng tiểu cô nương thanh thúy oán trách, lướt qua đầu tường, rõ ràng truyền đến Thọ vương phủ bên cạnh.



Triệu Hằng cũng đi ra thưởng cảnh tuyết, chậm rãi ngừng trên đường, nghiêng đầu lắng nghe.