Quốc Sắc Sinh Hương

Chương 47 :

Ngày đăng: 13:37 30/04/20


Trước cửa chính Sở vương phủ, cao cao một đôi pháo đỏ đốt vẫn không chưa xong, bởi vậy người mới tạm thời không thể vào cửa.



Đám nam khách cũng chắn ở bên kia xem náo nhiệt, mấy tiểu cô nương Tống Gia Ninh trốn ở góc hành lang căn bản cái gì cũng nhìn không tới, Đoan Tuệ công chúa tùy ý làm bậy đã quen, là người thứ nhất chạy ra ngoài, muốn đến bên cạnh nhìn, có nàng dẫn đầu, Vân Phương cùng với ba cô nương choai choai khoảng mười tuổi khác nhìn nhìn nhau, cũng lẽo đẽo chạy theo.



Tống Gia Ninh tay nhỏ vịn cột trụ hành lang, do dự một chút, cuối cùng vẫn rút chân về.



Nàng không dám đi, ở nơi này xem đi, có thể thấy bao nhiêu thì xem bấy nhiêu, trước cửa đều là đại quan kinh thành có mặt mũi, vạn nhất không cẩn thận đạp trúng ai thì làm sao bây giờ?



Tay vịn cột trụ hành lang, Tống Gia Ninh tận lực nhón chân lên, đầu người nhốn nháo, Tống Gia Ninh thấy được kế phụ nhà mình như hạc giữa bầy gà, mặt mỉm cười đứng ở bên trái trong đám quan viên. Tống Gia Ninh vô thức tìm kiếm bóng dáng quen thuộc khác, chợt nhận ra một bên mặt tuấn mỹ như tiên, trong nháy mắt lại bị bóng người chặn mất.



Tống Gia Ninh nghĩ tới buổi sáng nghe được tiếng xe ngựa, nhìn nhìn lại náo nhiệt nơi cửa ra vào, Tống Gia Ninh có chút hiếu kỳ tâm tình lúc này của Thọ vương, ngoại trừ thay Sở Vương cao hứng, đại khái cũng có vài phần chua xót nhỉ? Cha ruột không tứ hôn cho hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn các huynh trưởng hỉ bào gia thân, động phòng hoa chúc.



Suy nghĩ miên man, pháo rốt cuộc đã đốt xong, sau một hồi âm thanh ồn ào, trước cửa vòng vây mọi người bỗng nhiên như thủy triều thối lui ra hai bên, nhượng lại một mảnh đất trống lớn. Tống Gia Ninh nhãn tình sáng lên, cả thân thể cũng áp vào cột trụ hành lang, đầu thò ra liếc trộm. Sở Vương đi trước dắt tân nương đi vào, Sở Vương vốn có dáng vẻ không tầm thường, hôm nay một thân hỉ bào đỏ thẫm, phong lưu phóng khoáng, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười. Tân nương tử đầu phủ khăn tân nương, đi rất chậm, tư thái linh lung, lung lay sinh động.



Tống Gia Ninh ngơ ngác nhìn qua tân nương, từ biệt từ tiết thượng tị năm trước, nàng đã một năm chưa gặp lại Phùng Tranh, không biết Phùng tỷ tỷ còn nhớ nàng hay không. đang nghĩ ngợi, trong tầm mắt lại xuất hiện mấy đạo thân ảnh, nhị hoàng tử Duệ Vương đi theo sau lưng một nam nhân xa lạ đi ở bên trái, phía bên phải là Thọ vương không có Vương Phi và Tứ hoàng tử.



Ánh mắt của Tống Gia Ninh, định trên người Thọ vương, hai người tuy rằng ở sát vách, nhưng lần trước gặp mặt vẫn là tháng 11 năm ngoái. Trong nháy mắt trên dưới một trăm ngày trôi qua, Thọ vương giống như lại cao lớn hơn một đoạn, hắn mười bảy tuổi, trẻ trung trên mặt càng lúc càng mờ nhạt, lông mày thanh tuyển dần dần đã có một chút ý vị lăng lệ ác liệt, càng giống Đế Vương cao cao tại thượng kiếp trước Tống Gia Ninh nhìn thấy trong cung.



Nhìn đến nhập thần, đối phương bỗng nhiên nhìn sang phía bên nàng.



Tống Gia Ninh trái tim xiết chặt, lập tức lùi đầu về, trái tim bịch bịch nhảy loạn, cũng không dám xem náo nhiệt nữa, dẫn Kim quế bước nhanh quay về phía hậu viện. Sau lưng Sở Vương, Vương Ph, Triệu Hằng chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt lại bị một vòng ở dưới mái hiên góc đối diện hấp dẫn. Nha đầu béo lui quá nhanh, hắn không thấy rõ khuôn mặt, nhưng Triệu Hằng biết rõ, tiểu cô nương mặc bối tử màu đỏ hải đường nhanh chóng đào tẩu kia, là nàng.




Sở Vương hích chính là nhiệt tình cay độc này của nàng nàng, Phùng Tranh nổi giận với hắn, hắn lại không tức giận, hai ba bước tiến đến trước mặt Phùng Tranh, vươn tay ôm tân nương tử dùng cái chết để đe doạ vào trong ngực, nói năng lộn xộn dụ dỗ nói: "Ta thương nàng còn không kịp, ở đâu cam lòng bắt nàng chết? Được rồi được rồi, nàng chỗ nào cũng không đi, ở lại nơi này, cả đời làm Vương Phi cho ta!"



"Ta không thèm!" Phùng Tranh dùng sức giãy giụa, vừa tránh vừa khóc: "Ai mà thèm làm Vương Phi cho chàng? Ta chỉ muốn gả cho người một lòng với ta, là chàng không nên chọn ta, để cho ta vây ở Vương Phủ chỗ nào cũng không đi được, mỗi ngày nhìn chàng sủng ái đống tiểu thiếp kia!"



"Ta khi nào có tiểu thiếp hả?" Sở Vương oan uổng, ôm thật chặt người muốn chạy nói.



Phùng Tranh xùy một tiếng, hai mắt đẫm lệ trừng mắt hắn nói: "hiện tại không có sau này cũng sẽ có, chàng háo sắc như vậy, ai biết sau này có đoạt mỹ nhân khác đi vào hay không?"



Sở Vương oan uổng nói không ra lời, sau nửa ngày mới nói: "Ta háo sắc hồi nào? Thời gian trước lòng ta đau bên cạnh Tam đệ không có ai, cố ý mua hai nữ nhân gầy Dương Châu cho hắn, Tam đệ không muốn, ta liền đuổi hai nữ nhân này, ta nếu háo sắc, còn không thu tự mình dùng?"



Phùng Tranh không tin, tiếp tục giãy giụa.



Nàng bị hắn ôm, uốn qua uốn lại làm Sở Vương muốn bùng nổ, rất thích Phùng Tranh đùa nghịch tức giận như vầy, Sở Vương trực tiếp ấn người vào trong giường, vừa kéo quần áo tân nương tử vừa thở hổn hển nói: "Ta là háo sắc, ta liền lấy sắc của nàng! Cho nàng đi nàng không đi, hiện tại muốn đi cũng không có cửa đâu!"



nói xong một đầu bổ nhào xuống, ngăn chặn miệng Phùng Tranh còn muốn chửi bậy, một hồi mãnh liệt hôn.



Trong lúc nhất thời, thanh âm giãy giụa, tiếng chửi bậy, tiếng màn lay động, đồng thời vang lên, bay ra ngoài cửa sổ, trêu chọc nha hoàn hầu hạ trong nội viện.



Tác giả có lời muốn nói: ho khan một cái, bởi vì là ca ca chị dâu, cho nên phần diễn có hơi nhiều, sau này loại này sẽ không nhiều nữa đâu!