Quốc Sắc Sinh Hương

Chương 59 :

Ngày đăng: 13:37 30/04/20


Quách Bá Ngôn trở về, khuôn mặt Lâm thị được tưới nhuần hồng thắm, mà ở bên trong Bách Quả Lâm Thọ vương phủ bên cạnh, anh đào chín cũng càng ngày càng nhiều, ngắn ngủn ba ngày, Phúc công công gần như là mắt nhìn lên ngọn anh đào đỏ hướng nam. Ngày ấy Tứ cô nương ăn một miếng anhđào chua, chủ tử tuy rằng không có trách phạt hắn, Phúc công công lại hết sức tự trách, kìm nén ra sức muốn lấy công chuộc tội.



"Vương Gia, anh đào vừa quen chín một ít, xem chừng có thể hái đầy một rổ, người xem chúng ta và Quốc Công Phủ ở kế nhau, tục ngữ nói bà con xa không bằng láng giềng gần, nếu không thì đưa chút anh đào qua đó, mời Thái phu nhân và vài vị cô nương nếm một chút?" Dọc theo rừng anh đào đi vòng vo một vòng, Phúc công công một lần nữa tiến vào rừng Đắc Thú Đình, mặt mũi tràn đầy tươi cười nói.



Thọ vương gia giống như thần tiên cũng không phải là mỗi ngày đều luyện chữ vẽ tranh, như hiên tại, hắn gọi người mang một cái ghế mây tới đây, thảnh thơi nằm ở phía trên, ở trong hương đào trong veo nhắm mắt dưỡng thần, chim Tước xa gần líu lo ríu rít, so với làn điệu ca cơ đàn hát còn uyển chuyển dễ nghe hơn.



Nhưng Phúc công công biết rõ chủ tử cũng không ngủ, bởi vì Ngọc Cốt Chiết Phiến (1) trong tay chủ tử đang gõ từng cái từng cái, gõ vào eo.



Giọng của Phúc công công hạ xuống, lại qua thời gian nửa chén trà nhỏ, Triệu Hằng mới mở to mắt. Ánh mắt đẹp và tĩnh mịch hờ hững đảo qua cây anh đào đỏ, Triệu Hằng lần nữa nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Trong cung, Vương Phủ, Sướng Tâm Viện, Ngũ công tử, tất cả một khay."



Phúc công công có chút ngạc nhiên, chợt đã hiểu. hiện tại anh đào vẫn chưa chín hết, Hoàng Cung càng chỉ ăn bên Đăng Châu tiến cống, chủ tử ở đây anh đào tuy ít, ở nơi này mấu chốt cũng là vật hiếm, đưa cho Hoàng Thượng nếm một chút, vừa là hiếu đạo, cũng là chu đáo. Bằng không thì chỉ tặng cho Quốc Công Phủ, Hoàng Thượng nghe được tin có thể sẽ không vui, Quốc Công Phủ biết được ngay cả Hoàng Thượng cũng không có, sợ là ăn cũng không yên ổn.



Về phần Ngũ công tử, Phúc công công cười, Ngũ công tử nuôi ở bên cạnh Lâm thị, nhi tử được ăn anhđào ngon, Lâm thị không gọi nữ nhi cùng nếm sao? Như vậy tâm ý cho Tứ cô nương nếm của chủ tử, cũng sẽ không khiến người khác sinh nghi, tiếc nuối duy nhất, chủ tử biểu hiện quá không rõ ràng, Tứ cô nương đại khái vẫn chưa hay biết gì mà.



Nhưng Tứ cô nương còn nhỏ, trước khi chủ tử quyết định bày tỏ cõi lòng, ổn thỏa làm đầu.



Gọi tới mấy tên tiểu thái giám, Phúc công công phát cho mỗi người hai miếng anh đào đỏ, bảo bọn họ dựa theo màu sắc chín mọng này mà hái, nhẹ chân nhẹ tay bận rộn gần một canh giờ, quả nhiên mộtngười hái được gần đầy một giỏ trúc. anh đào hái xong rồi, Phúc công công ngồi chồm hổm trên mặt đất tự mình chọn lựa, một khay tốt nhất đưa vào cung, còn dư lại cũng không sai biệt lắm, sắp xếp Sở vương phủ, Sướng Tâm Viện, Lâm Vân Đường xong, cũng còn một rổ. Phúc công công nhìn Vương Gia xin chỉ thị, phân cho mấy tiểu thái giám bận rộn ăn.



anh đào đưa đến Sùng Chính điện, Tuyên Đức Đế vừa hết bận rộn, mắt nhìn thấy sắp tới buổi trưa rồi, đang muốn đi chỗ Lý hoàng hậu. Nhìn Đại Thái Giám Vương Ân bưng một khay anh đào đỏ au mọng nước đi vào, Tuyên Đức Đế miệng không khỏi chảy nước bọt, cầm một miếng thả vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt, ngoại trừ hơi nhỏ, hương vị dường như cũng không kém cống phẩm bao nhiêu.



Tuyên Đức Đế lại cầm một miếng.



Vương Ân liền cười nói: "Lúc trước Đại Điện hạ luôn ghét bỏ vườn trái cây của Tam điện hạ, bây giờ nhìn lại, cây ăn quả của Tam điện hạ là trồng đúng rồi, cống phẩm cho dù tốt, ngàn dặm xa xôi chở tới đây, nhìn cũng không tươi ngon bằng trong vườn Tam điện hạ."
Tống Gia Ninh nín cười, rõ ràng cho thấy anh đào của Thọ vương phủ ngọt, Đình Phương tỷ tỷ thực biết dỗ huynh trưởng vui.



Quách Kiêu cũng không phải hài tử mấy tuổi, một cây ăn quả trồng trong gia đình bình thường hương dã, có thể so với Thọ vương phủ tỉ mỉ chăm sóc? Nghĩ đến mình hao tâm tổn trí có được anh đào lại chậm một bước, hương vị lại không ngon bằng Thọ vương phủ, tâm tình tốt một đường của Quách Kiêu không còn sót lại chút gì. Nhìn lại một chút kế muội chỉ cho ăn Mậu Ca Nhi ăn còn bản thân thì mộtmiếng anh đào cũng không có động tới, đáy mắt Quách Kiêu phát lạnh, ngực luồn lên một ngọn lửa.



Sau khi bọn đệ đệ muội muội rời đi, Quách Kiêu gọi A Thuận tới, lạnh giọng phân phó nói: "Ngươi điđiền trang ngoại ô phía đông một chuyến, bảo chủ trang chọn vài miếng đất chuyên trồng cây ăn quả, hễ là cây ăn quả kinh thành có thể trồng sống, trên điền trang cũng phải có... Đúng rồi, mua sang năm có thể kết quả, không kết, phạt chủ trang 50 gậy, bán đi."



A Thuận kinh ngạc không thôi, hoàn toàn không biết Thế tử gia sao bỗng nhiên đề cập tới vụ cây ăn quả, nhưng nhìn khuôn mặt xanh mét của Thế tử gia, A Thuận thật không dám nói, thành thành thậtthật đi an bài.



Quách Kiêu vẫn chưa hết giận, màn đêm buông xuống, hắn đi hậu hoa viên, không biết cố ý hay là vô ý, đi tới dưới bức tường cao xài chung giữa Quốc Công Phủ, Thọ vương phủ.



Đối diện chính là Bách Quả Lâm, Quách Kiêu chắp tay đứng trong màn đêm, một hồi lâu sau, mới xả giận, rời đi.



Tác giả có lời muốn nói:



Cây hồng: ta giống như cảm nhận được một cỗ sát khí.



Cây anh đào: anh anh anh, ta rất sợ hãi.



Cây hồng: không có việc gì, ta sẽ bảo hộ ngươi!



Màn đêm như nước, hậu hoa viên Vương Phủ bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng thân cây lắc lư.