Quốc Sư Đích Mỹ Vị Thực

Chương 142 : Hạ

Ngày đăng: 20:30 20/04/20


Y đúng là không có giải, nhưng là bởi vì y vốn không có hạ chú, ma thú lại vào lúc này phát huy triệt để tình tình của một đứa nhỏ bướng bỉnh, hắn một lòng khẳng định là mình hạ độc chú, làm mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.



“Ta thật sự giải rồi.” Nguyệt Quý nhấn mạnh nói.



“Ngươi nói láo, ánh mắt ngươi láo lia, nói chuyện ấp úng, đây là bộ dáng người ta nói dối, ngươi không lừa được ta.”



Hắn một bước đi về phía trước, thân hình hắn thon dài, diện mạo tuấn dật, cho dù là đang nổi giận, vẫn như cũ tuấn mỹ bức người.



Thấy hắn tức giận đến muốn động thủ, Nguyệt Quý khẽ quát một tiếng, “Ngồi xuống!”



Ma thú chỉ cảm thấy thân mình trầm xuống, nhưng trong lòng hắn tức giận, thật sự đề khí ngăn cản, kết quả chú thuật của Nguyệt Quý lần này đối với hắn không có hiệu quả, hắn thoáng chốc liền đứng trước mặt của Nguyệt Quý, y ngạc nhiên, hắn cũng đồng dạng kinh ngạc.



Hắn không rõ là vì sao, ngước mắt nghi hoặc nhìn về phía Nguyệt Quý, mà Nguyệt Quý cũng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.



“Ngồi xuống!”



Nguyệt Quý lại hô một lần, nhưng cũng không có hiệu quả, ma thú thẳng tắp mà đứng, hắn cuối nhìn Nguyệt Quý, giờ khắc này hắn mới phát hiện Nguyệt Quý thật thấp, thật nhỏ gầy.



Ngẫm lại, Nguyệt Quý ở phủ Quốc sư cũng trên dưới nửa tháng, vậy mà chẳng mập lên chút nào, ngược lại còn càng gầy đi.



“Ngươi gầy như thế làm sao ăn?”



Hắn nắm cánh tay y lên, ngón tay đụng đến đều là xương cốt, Nguyệt Quý đã gầy đến da bọc xương.



Cánh tay y gầy như que cũi, ngay cả gân xanh cũng nhìn thấy được, bên dưới là mạch máu chậm rãi lưu động, hắn có thể ngửi được trong máu của Nguyệt Quý có hương vị của độc chú, ngọt động lòng người, làm cho người ta muốn dùng sức cắn xé, tận tình chè chén, hầu kết hắn lên xuống, bỗng nhiên trở nên thập phần khát khao.



Nhưng một cảm giác xa lạ cũng đồng thời dâng lên. Nhìn bộ dáng này của Nguyệt Quý, hắn nhịn không được lo lắng y còn sống được mấy ngày? Tựa như Vũ Y đã nói, sắc mặt hắn xanh vàng, môi biến thành màu đen, vừa nhìn đã biết mệnh thọ không lâu.



“Gầy chút không có mỡ, ăn vào tốt cho sức khỏe.” Nguyệt Quý vui đùa nói, giống như không hề để ý đến sinh mạng của mình.



Nghe vậy, ma thú giận tím mặt đứng lên.



Mình đang giận cái gì?



Giận y không lo cho sinh mạng của mình, giận y ung dung tự tại sống những ngày uổng phí, giống như sống hay chết không có ý nghĩa đối với y, càng giống y không hề sợ cái chết, ngược lại coi nó là lão hữu, chờ mong nó đến.



Lúc hắn độc ác hạ thủ, dã thú còn giãi dụa cầu sinh, vì cái gì một người tài giỏi như Nguyệt Quý, lại không thèm chú ý đến sinh tử của chính mình?




“Ta THẬT  SỰ không có hạ chú!”



Nguyệt Quý nhấn mạnh, nhưng ma thú không chịu tin tưởng!



Lại nhìn biểu tình nóng lòng muốn thử của ma thú, tâm y biết khó tránh kiếp nạn này, với thân mình ốm yếu hiện tại của mình, nào có khả năng cùng ma thú tranh cao thấp.



Ma thú lần thứ hai khom người, không hề dư thừa, thẳng tiến cái miệng có hơi thở mùi đàn hương, y nhận mệnh hé môi, dù sao đánh cũng đánh không lại, không cho ma thú này như nguyện, chỉ sợ hắn sẽ đánh y bất tỉnh thật, cho dù là thất thân, y cũng không muốn bị thất thân trong tình trạng bất tỉnh nhân sự.



“Ngô… Ân…”



Sau khi không còn mạnh bạo chống cự, Nguyệt Quý phát hiện kỳ thực bị ma thú hôn cũng rất thoải mái. Dù sao hắn cùng Vũ Y cô nương luyện tập chắc cũng không ít lần, lần này thất thân hẳn là không có chuyện thống khổ như mất đi nửa cái mạng.



“Đúng, dùng mũi mà thở, đổi lại ngươi hôn ta đi.” Ma thú thanh âm trầm thấp dụ dỗ, làm cho người ta nghe xương cốt mềm nhũn.



Nguyệt Quý mở to mắt, nhưng vẫn nghe lời ma thú ghé qua, ma thú một phát ôm lấy đầu y, so với y còn hôn vội vàng hơn, hắn một phen đẩy ngã y, hơi thở nóng cháy phun lên cổ, đầu v*, mang đến một trận ngứa ngái khôn tả.



Hắn xả xuống mạn giường, ngày hẳn còn rất sớm, nhưng ma thú đã nóng vội không chịu nổi lột quần của y, Nguyệt Quý nhìn hoa văn điêu khắc trên đầu giường, trong đầu nghĩ loạn thất bát tao.



Có lẽ vì quá mức kinh hãi, không có biện pháp hảo hảo suy nghĩ, nói tóm lại trong đầu y bây giờ toàn là những ý tưởng không đâu ra đâu.



Ai! Ta thế nhưng lại vào ban ngày làm chuyện dâm loạn, còn bị một ma thú hóa thân nam nhân cầu hoan, thật đúng là có nằm mơ cũng không nghĩ đến một việc quỷ dị như vậy.



Ma thú nhìn thân hình khô gầy của y tựa như vô hạn hứng thú, y một trận cười khổ. Từ lúc cùng ma thú quen biết đến nay chưa có một ngày nhàm chán, trước khi chết còn có … nhiều chuyện hảo ngoạn thế này, so với một mình chờ chết trong ngôi nhà nhỏ quả thật thú vị hơn nhiều lắm.



“Ngươi chuyên tâm một chút!” Liếc mắt một cái liền nhìn ra hồn phách y đã lạc đi đâu đâu, ma thú tức giận cắn vào đầu v* y một cái.



Y hơi đau mà giật mình, có chút bất đắc dĩ. Y cũng không biết nên chuyên tâm như thế nào, dù sao y chưa từng nghĩ tới khi mình còn sống, sẽ có lúc theo hầu người khác, nhưng ma thú lại hôn lên môi y, y đành phải thuận theo mà đáp trả.



Dần dần, thân thể luôn luôn lạnh băng, gương mặt trắng nhợt vĩnh viễn không đổi sắc nhiễm lấy một tầng đỏ ửng, hạ thân bị ma thú bướng bỉnh âu yếm đứng thẳng như trụ.



Nguyên lai tư vị hoan ái nơi khuê phòng, quả nhiên là không tệ, trách không được có nhiều người ham thích việc này. Đầu óc nóng rực của Nguyệt Quý đang suy nghĩ thì bị ma thú một tay ôm lấy thắt lưng, nhiệt khí trải rộng quanh thân, không còn có dư sức lực để miên man nghĩ ngợi nữa.



Tên  ma thú này thiệt là, ngang hơn cua, tự mình nằm mơ rồi bắt người ta chịu trách nhiệm.



còn Quý nhi cũng dễ dãi quá đi a, vậy mà cũng chịu luôn