Quốc Tướng Gia Thần Toán
Chương 20 : Tiền Lang hậu Hổ
Ngày đăng: 11:57 18/04/20
Tuy Trần Mạnh kia là trưởng tử, nhưng lại không được sủng ái, chẳng biết là do bẩm sinh kém cỏi, hay vì nguyên nhân nào khác, mà thân thể đã gầy yếu, đầu óc lại còn không được thông minh, một điểm chủ kiến cũng không có, chỉ tín nhiệm đám sủng thần thích vuốt mông ngựa (xu nịnh). Dù chưa đăng cơ đã thể hiện ra bản chất hôn quân.
Trần Mạnh không khôn ngoan, tướng mạo bất hảo, háo sắc, nhưng bất đồng với lão tử ham mê nam sắc của hắn, hắn chỉ thích mỹ nữ. Nhất là mấy năm trước sau khi gặp được Tề Linh, thì nhớ mãi không quên, có điều ngày đó thân thể nàng yếu ớt, hiện tại hắn nghe người ta bảo Tề Linh đã khỏi bệnh, tâm tư lại xao động. Mấy hôm nay, hắn luôn phái người canh chừng bên ngoài Tề vương phủ, vừa nhận tham báo nói Tề Linh cùng Tề Diệc xuất môn, Trần Mạnh kinh hỷ, trong quá khứ với bệnh tình của Tề Linh ra nắng còn không được, hiện giờ lại xuất môn, rõ ràng đã khỏe rồi!
Hắn ở trong cung đứng ngồi không yên, liền đem theo người xuất cung tìm đến, mong gặp được Tề Linh bấy lâu nay ngày nhớ đêm mong.
Vừa đến Long Phượng các, tham báo trở về thưa với hắn, không chỉ riêng Tề Linh, Tề Diệc và hai huynh đệ Viên gia cũng ở đó.
Trần Mạnh nghe nhắc tới Viên Liệt liền rụt cổ kinh hãi. Trên đời này hắn sợ nhất là Viên Liệt.
Có lần, Nam Cảnh đế đi săn, lệnh cho con nối dõi của các vương tôn quý tộc hết thảy đều phải vào cuộc.
Vì thế, Nam Cảnh đế cố tình điều vận rất nhiều chim thú quý hiếm về, trong số đó có một con mãnh hổ.
Mãnh hổ nọ thân hình cực đại, nghe đâu chính là mãnh hổ ăn thịt người, hung hãn vô cùng, mới gầm gừ một tiếng đã khiến Trần Mạnh thất kinh liên tục tháo lui, nhiều tôn tử của các vương công quý tộc thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng vào bãi săn, duy chỉ có Viên Liệt và Tề Diệc là mang vẻ mặt hưng phấn nhập cuộc.
Cuối cùng, Trần Mạnh cũng bất chấp hiểm nguy đi vào rừng, mặc dù đã rất cẩn trọng, vẫn rơi vào tầm tấn công của mãnh hổ. Tuy có thị vệ bảo hộ, nhưng Trần Mạnh sợ đến mức hai chân run rẩy. Ngay trong lúc nguy cấp, Viên Liệt bất ngờ phi ngựa đến, hắn cưỡi ngựa vung đao vào trận sát hổ, chiến tướng theo sau cũng dũng mãnh dị thường, vây lấy hắn cùng mãnh hổ ở chính giữa, giơ thương reo hò cổ vũ.
Mãnh hổ kia bị Viên Liệt chém máu tươi đầm đìa, mà điểm ám ảnh nhất trong ký ức của Trần Mạnh chính là lúc bấy giờ Viên Liệt vẫn nhếch miệng cười, gương mặt tuấn lãng lạnh lùng vấy đầy máu hổ. Cuối cùng, con hổ bị Viên Liệt giết chết, rồi đích thân hắn lột da hổ, bảo rằng nó đã kinh động đến Thái tử gia, phải lấy da hổ làm áo khoác cho người.
Tam quân tướng sĩ và đám thị vệ vây quanh không ngớt bội phục Viên Liệt, cùng tung hô, “Viên tướng quân thần dũng vô song.”
Trần Mạnh trốn ở phía sau quan sát, đầu óc trống rỗng, đến lúc hắn hiểu được mọi chuyện thì chỉ còn kịp nhận ra quần đã ướt rồi.
Chuyện Trần Mạnh bị hổ dọa đến tiểu ra quần nhanh chóng lan truyền, khiến hắn trở thành trò cười cho bọn thị vệ trong cung, cũng bắt đầu từ ngày đó, có nhiều kẻ đồn đại là hắn bất lực, ngay cả khi nhập phòng với nữ nhân vẫn không cương lên được.
Chưa hết, lúc bấy giờ, liên tục trong vòng nửa năm Trần Mạnh chẳng dám ngủ một mình ban đêm, vì cứ nằm mơ một cái là lại thấy Viên Liệt mang bộ mặt nhuốm máu, lột da hắn, khiến hắn kinh hãi mà khóc mớ.
Sau đó, Trần Mạnh dần dần phát hiện ra thế lực của Viên Liệt ngày càng lớn, đồng thời cũng nhận thức được Nam Cảnh đế phi thường kiêng dè con người này.
Gần đây thân thể Nam Cảnh đế suy nhược, đoán chừng có lẽ đã đến lúc gần đất xa trời, các thái y cũng thường nói, chỉ sợ là cầm cự không quá một năm rưỡi nữa, một khi người băng hà thì hắn sẽ phải đăng cơ. Nhưng Trần Mạnh lại lo rằng, đến lúc đó hắn là quân vương, Viên Liệt là thần tử, vào triều nhỡ Viên Liệt to tiếng quát hắn một cái, chẳng phải hắn sẽ bị hù chết sao? Chi bằng đem ngôi vị hoàng đế tặng Viên Liệt cho rồi. Nếu Tề Linh chịu xuất giá gả cho hắn nữa thì càng hay, mỗi ngày sẽ được cùng nàng ngâm thi tác đối, uống rượu mua vui, làm Vương gia nhàn nhã, thật là tốt biết mấy.
Tâm tư này hắn nào dám nói cho ai biết, vì nếu Nam Cảnh đế nghe được, chắc chắn sẽ vô cùng tức giận, mới hôm qua phụ hoàng còn răn dạy hắn, khuyên hắn năng luyện võ, bớt gần nữ sắc, coi Viên Liệt như đại địch. Viên Liệt kia dã tâm bừng bừng, hiện tại trấn áp được hắn là nhờ các bậc tiền bối vẫn còn sống, một khi các tiền bối quy tiên, cam đoan người này sẽ tạo phản!
Lẽ đương nhiên, tiền sơn có sói thì hậu sơn còn có hổ! Trần Mạnh không khỏi ngán ngẩm, hắn vẫn còn một Nhị đệ khôn khéo giỏi giang. Chủ ý của Nam Cảnh đế và Hạ quốc cữu hẳn là muốn mượn tay Nhị đệ để đối đầu với Viên Liệt, dẫn đến lưỡng bại câu thương, sau đó Trần Mạnh có thể thừa dịp “ trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi”, chỉ là làm thế nào để châm ngòi cho hai bên xung đột thì hắn vẫn chưa biết.
Ra tới cửa, Trần Mạnh quay lại nói với Tề Linh, “Linh nhi, ta đi đây, lúc rảnh rỗi sẽ đến thăm nàng.”
Tề Linh vẫn không đáp lại hắn, chỉ gật đầu.
Trần Mạnh đành ngượng ngùng bước đi, trong lòng ngẫm nghĩ, hình như Linh nhi thích người ở bên cạnh nàng…
Sau đó, mọi người tiếp tục dùng bữa, xong xuôi lại rủ nhau ra hồ dạo chơi.
Màn đêm buông xuống, trên sông thuyền hoa xuôi ngược như thoi đưa.
Viên Lạc cùng Tề Diệc đứng ở đầu thuyền ngắm đèn màu, Tiêu Lạc là kẻ phong nhã, ngồi trong khoang thuyền đánh cờ với Hạ Vũ, còn Viên Liệt lẳng lặng đứng tựa vào đuôi thuyền nhìn mông lung, cũng chẳng biết là đang suy nghĩ gì.
Ân Tịch Ly cầm chén rượu, đứng bên cạnh, Tề Linh vốn cùng chơi đoán đăng mê[18] với bọn Viên Lạc, không biết thế nào, lại chạy ra chỗ Ân Tịch Ly.
“Gió sông có lạnh không?” Ân Tịch Ly hỏi nàng, “Lấy áo khoác cho ngươi nhé?”
“Không lạnh, ta đã mặt nhiều áo rồi.” Tề Linh nhỏ nhẹ nói một câu, “Ân đại ca, huynh có nghĩ là tính tình ta bất hảo không?”
Ân Tịch Ly bưng chén rượu, thoáng ngạc nhiên, xoay mặt nhìn nàng, cười hỏi, “Sao lại hỏi như vậy?”
“Vừa rồi ta đối xử với Trần Mạnh không tốt a.” Tề Linh nói, “Kỳ thực hắn cũng chẳng làm gì xấu, chỉ là ta không thích mà thôi.”
Ân Tịch Ly không để tâm tới, nhún nhún vai, “Ngươi làm vậy là phải, nếu ngươi không thích hắn, nên để cho hắn biết, rõ ràng không thích mà còn ra vẻ thích mới đúng là hại người.”
“Ân.” Tề Linh nhịn không được nhoẻn miệng cười, “Vậy nếu thích, thì cũng phải thể hiện cho người ta biết ư?”
Ân Tịch Ly cười, không đáp, Tề Linh thẹn thùng, xoay người chạy đến chỗ bọn Viên Lạc, tiếp tục ngắm đèn trên sông.
“Ngươi quả thật rất được hoan nghênh.” Viên Liệt không biết từ khi nào đã đến bên cạnh Ân Tịch Ly, “ Linh nhi là một hài tử đơn thuần, nếu ngươi không có tình ý gì thì đừng trêu chọc nàng, nàng đã là hôn thê của Viên Lạc.”
Ân Tịch Ly giương mắt nhìn hắn, hỏi, “Ta có làm gì sao?”
Viên Liệt khẽ nhíu mày, chợt thấy Ân Tịch Ly hơi đắc ý mỉm cười với hắn, ba đầu ngón tay đỡ lấy cái chén, ngón trỏ chỉ vào Viên Liệt cười nói, “Viên Liệt, ngươi ghen a… Thật thú vị a.”