Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 21 : Tiền đồ sáng lạng

Ngày đăng: 11:57 18/04/20


Ba ngày sau cuộc thi, chính là ngày yết bảng.



Mấy ngày nay, Quý Tư lúc nào cũng bận rộn chấm bài thi, hiếm khi thấy bóng dáng. Ân Tịch Ly quen thói ôm một bình rượu, vùi người trong thư phòng, tuy đọc sách nhưng lại cảm thấy không thoải mái.



Hạ Vũ ngoạn một vòng quanh Nhạc Đô, tìm mua rất nhiều dược liệu, rồi trở về tự nhốt mình trong phòng, chẳng rõ lại nghiên cứu những gì.



Cả hai người đều bận rộn, trong khoảng thời gian đó, Viên Lạc có ghé qua một chuyến, đem tặng bọn hắn vài món ngon, hẹn nhau tới ngày yết bảng sẽ lại chúc mừng.



Ân Tịch Ly dựa vào đầu giường ngáp, khoát khoát tay nói, “Ai nha, biết đâu còn không trúng tuyển, chẳng phải ý trời khó đoán, thời thế khó lường sao.”



Thấy vậy, Viên Lạc lại tìm đến hỏi Hạ Vũ, “Tịch Ly đang lo lắng cái gì sao? Hắn như thế nào lại có vẻ không được tự tin lắm a?”



Hạ Vũ nháy nháy mí mắt, bĩu môi, “Bất tự tin cái rắm a, hắn thừa dịp khoe mẽ thôi.”



Tiêu Lạc cũng tới thăm một lần, vốn muốn tìm Hạ Vũ dạo chơi ngoại thành một chuyến, có điều Hạ Vũ lại cự tuyệt, bảo vì công việc của hắn bề bộn, Tiêu Lạc cảm thấy mất hứng, bản thân liền đi tìm ngay một đám mỹ thiếu niên, đưa nhau đi chơi thuyền du hồ.



Hạ Vũ dõi mắt theo, cũng có để tâm đến, nhưng là bản thân tự chuốc lấy.



Trong chớp mắt, ngày thứ ba đã tới.



Hôm nay, mới sáng sớm, Ân Tịch Ly đã bị một trận đập cửa kinh thiên động địa khiến cho giật mình tỉnh giấc.



“Tịch Ly! Tịch Ly!” Ngoài cửa, Viên Lạc đập rầm rầm, Ân Tịch Ly hoảng sợ suýt nữa phóng ra ngoài cửa sổ, mơ mơ màng màng nghĩ, “Thế này là sao? Ăn cướp hay là cháy nhà a?”



Hắn khoác thêm áo rồi ra ngoài, mở cửa nhìn, thấy bao vây trước cửa là Viên Liệt, Viên Lạc, Hạ Vũ, rất nhiều người đang chờ sẵn…



Ân Tịch Ly trừng mắt nhìn, nghĩ rằng chắc mình đang mơ ngủ, định đóng cửa lại… Nhưng không đợi hắn kịp đóng, Viên Lạc lập tức nhào vào rồi nói, “Trúng tuyển rồi! Ân Tịch Ly, Trạng nguyên gia nha!”



Ân Tịch Ly bị Viên Lạc tông một phát ngã bật ngửa ra sau, vừa lúc ấy Viên Lạc hoàn hảo đỡ lấy hắn, không thì đúng là vui quá hóa buồn – đại hỷ sự lại hóa ra tang sự, hay nói cách khác, hắn, Ân Tịch Ly, chỉ sợ sẽ chính thức trở thành thiên cổ đệ nhất nhân___người đầu tiên bởi vì đậu ngôi Trạng nguyên mà sung sướng ngã chết…



Thay đổi xiêm y, rửa mặt đàng hoàng xong, Ân Tịch Ly hỏi mọi người, “Bảng nhãn và thám hoa là ai?”



“Thám hoa lang là Trần Miễn, còn nhớ không?” Viên Lạc cười hỏi, “Chính là tiểu bạch thố ngày đó bị ngươi làm cho mê đến thất điên bát đảo.”



Ân Tịch Ly hơi nhếch khóe miệng, hỏi, “Bảng nhãn thì sao?”



“Nga, nhi tử của Phiên vương Triệu Khải Đồng, Triệu Bân.” Viên Liệt trả lời, “Có chết cũng không ngờ tới.”



Ân Tịch Ly nghe xong lại đâm ra sửng sốt, xoay mặt hỏi hắn, “Tiểu tình nhân gì đó của Trần Miễn thì sao?”



Tất cả đều thắc mắc, “Tiểu tình nhân nào cơ?”



“Người sở trường hội họa La Tử Minh a.” Ân Tịch Ly nói, “Ta có tính cho hắn đôi lần, Bát Tự​[19]​ rất hợp, hơn nữa La Tử Minh cũng có ý tứ với tiểu bạch thố Trần Miễn, đến kẻ mù còn nhìn ra được.”



Mọi người có chút điêu đứng nhìn hắn.



“Hình như La Tử Minh thi rớt rồi.” Tề Diệc nói, “Không thấy tên của hắn.”



Ân Tịch Ly cau mày, vấn, “Vậy còn Mạc tiểu trư?”



Tất cả đều lắc đầu, sao lại có người như vậy a, chỉ giỏi chiếm tiện nghi người khác.



“Mạc Tiếu Trúc đậu đệ tứ.” Viên Liệt trả lời, “Có người bảo Tề Bách Sơn vì cầm chắc không vào được Tam giáp, nên không tham gia mà đi uống rượu.”



“Ha ha.” Ân Tịch Ly vỗ tay cười to, “Cái này hợp ý ta.”


Trần Miễn cùng Mạc Tiếu Trúc xem xét cẩn thận rồi đồng thanh la lên, “A! Đây là chữ viết của Tử Minh!”



Tất cả mọi người sửng sốt.



“Ai nha…Không đúng, không đúng!” Trần Miễn đột nhiên hồi lại, vội vã lắc đầu, “Không phải, bọn ta nhìn lầm rồi!”



Quý Tư và Mặc Tây Nhung nhăn mặt nhíu mày, hoài nghi nhìn hắn.



Mạc Tiếu Trúc cũng nhanh nhảu lắc đầu, nói, “Thật vậy, đúng là không phải…Bọn ta đã nhìn lầm, chỉ hao hao giống mà thôi.”



Viên Lạc chau mày, hỏi, “Hai ngươi rốt cuộc đã nhìn kỹ chưa?”



Cả hai đều gật đầu.



Quý Tư nhận lấy bài thi xem xét một chút, rồi quay trở lại thư phòng, đem một cuộn tranh của La Tử Minh ra, đối chiếu thơ đề bên trên với chữ viết trong bài thi, Mặc Tây Nhung liền nổi giận, “Lẽ nào lại như vậy!”



Quý Tư gọi hai thị vệ đến, phân phó, “Đến La phủ, dẫn La Tử Minh về đây!”



“Xin đừng a!” Trần Miễn cùng Mạc Tiếu Trúc đều quýnh cả lên.



Ân Tịch Ly hơi bất đắc dĩ, thở dài, nói, “Đi thi giùm là tử tội đúng không?”



Trần Miễn sắp khóc đến nơi, Mạc Tiếu Trúc hung hăng trừng mắt nhìn Ân Tịch Ly, “Nếu Tử Minh xảy ra chuyện gì, chẳng khác nào hại chết luôn ta với Trần Miễn, đương nhiên còn có cả ngươi nữa! Bọn ta sẽ mang ngươi đồng vu quy tận (cùng chết)!”



“Càn quấy!” Quý Tư trầm mặt xuống, lớn tiếng quát Mạc Tiếu Trúc, Mạc Tiếu Trúc cúi đầu im lặng.



Ân Tịch Ly mỉm cười, xua tay với Quý Tư ý bảo hắn hãy bớt giận.



Thấy thị vệ đi rồi, Ân Tịch Ly liền tiến đến gần nhẹ giọng hỏi hai người, “Hai ngươi đừng đem ta theo đồng vu quy tận, ta còn có biện pháp a, để bảo toàn cái mạng của Tử Minh nhà các ngươi, rồi cho hắn nhận lại vị trí Bảng nhãn, được không?”



“Thật không a?” Trần Miễn nắm chặt cổ tay của Ân Tịch Ly, mắt rưng rưng, “Ân đại ca, ngươi nhất định phải giúp Tử Minh a!”



Ân Tịch Ly cười, nói, “Nhận một tiếng ‘Ân đại ca’ của ngươi rồi thì ta phải giúp chứ…” Nói xong, giương mắt nhìn Mạc Tiếu Trúc nhướn nhướn mày.



Mạc Tiếu Trúc nghiến răng trừng hắn một phát, nhưng cuối cùng, vẫn đành phải thi lễ với Ân Tịch Ly, “Ân đại ca.”



“Hề hề.” Ân Tịch Ly thỏa mãn gật đầu, “Không dám, không dám!”



Chỉ chốc lát sau, Quý Tư và Mặc Tây Nhung đi vào thư phòng, còn gọi theo cả Trần Miễn cùng Mạc Tiếu Trúc.



Viên Liệt kéo Ân Tịch Ly lại, “Ai, ngươi lại muốn làm gì đây?”



Ân Tịch Ly nhìn hắn, đưa ra ba đầu ngón tay.



“Là ý gì?” Viên Liệt không lý giải được.



Ân Tịch Ly chỉ vào ngón tay thứ nhất, nói, “Lung lạc nhân tâm, tứ đại tài tử kia đều là nhân tài.”



Viên Liệt gật đầu, Ân Tịch chỉ tiếp vào ngón tay thứ nhì, “Trừng phạt Phiên vương… Phiên vương này cần phải sớm diệt trừ, hiện tại chính là thời cơ.”



Viên Liệt lại gật đầu, hỏi, “Cuối cùng là?”



“Cuối cùng a…” Ân Tịch Ly cười, nhướn mày, “Bởi vì ‘Ân đại ca’ a, ta thích!”



Viên Liệt không còn gì để nói.