Quốc Tướng Gia Thần Toán
Chương 22 : Phá người không chán
Ngày đăng: 11:57 18/04/20
La Tử Minh vốn đang cố thủ trong nhà, không hề xuất môn, bất ngờ lại có mấy thị vệ tới, “Thỉnh” hắn đến Thái học viện, La Tử Minh thần tình hoảng hốt, lòng dạ bất an, vừa đến Thái học viện đã thấy bọn Trần Miễn ở đó, trong nháy mắt mặt đỏ bừng, cúi đầu im lặng.
Ân Tịch Ly nhìn thoáng qua thần sắc của hắn, đồng thời hỏi Quý Tư, “Tướng gia, tại sao lại cho gọi La Tử Minh đến? Còn Triệu Bân đâu rồi?”
“Hôm nay Triệu Bân rời thành, đi nghênh đón cha hắn.” Quý Tư nói, “Người ta bảo Triệu Khải Đồng nghe được nhi tử của hắn đậungôi Bảng nhãn nên thập phần vui mừng, cố tình đến diện kiến Thánh giá, Hoàng thượng còn hứa sẽ ban thưởng cho hắn. Dù gì Triệu Khải Đồng cũng là Phiên vương, thân phận nhạy cảm, khó xác định rõ ràng, tốt nhất là không nên gây hiềm khích.”
Ân Tịch ly nghe xong, gật đầu, “Nga…”
La Tử Minh nghe Trần Miễn thuật lại mà biết được chuyện Mẫn Thanh Vân chính là Tân khoa Trạng nguyên Ân Tịch Ly, cũng cúi đầu không dám nhìn hắn, tựa hồ xấu hổ vô cùng.
Ân Tịch Ly thản nhiên mỉm cười, hỏi, “La Tử Minh a, ngươi muốn sung quân biên cương, hủy hoại tiền đồ phải không? Hay là muốn tên đề bảng vàng thăng quan tiến chức?”
La Tử minh sửng sốt, hắn không nghĩ bản thân vẫn còn được cơ hội ấy.
“Tử Minh!” Trần Miễn khuyên hắn, “Ngươi cứ nói ra cho Ân đại ca biết, Ân đại ca rất bản lĩnh, hắn nhất định có thể giúp ngươi!”
La Tử Minh dùng nhãn thần phức tạp nhìn Trần Miễn giây lát, rồi lại cúi mặt im lặng.
“Tử Minh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy?” Mạc Tiếu Trúc cũng không kiềm chế được, hỏi, “Vì sao phải đi thi giúp Triệu Bân kia? Ngươi cái gì cũng không thiếu, có tiền có thế, còn đi làm loại chuyện dẫn đến trảm đầu này để mà chi? Ngươi khổ học mười năm cuối cùng để làm cái gì?”
La Tử Minh chỉ cau mày không đáp, thần tình phức tạp, tựa hồ đã tuyệt vọng, lại thoáng chút phẫn uất.
Quý Tư cũng nhận thức được tình thế, hỏi, “La Tử Minh, rốt cuộc là có ẩn tình gì? Phải chăng có chuyện gì khó nói?”
La Tử Minh ngoan cố không mở miệng, Trần Miễn lo lắng, đưa tay đẩy hắn một cái, khóe mắt đỏ hoe nói, “Rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào?”
La Tử Minh ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn thương tâm thì cũng rất khổ sở, nhưng bất đắc dĩ không thể mở miệng, chỉ đành thở dài một tiếng, cúi xuống tiếp tục lặng thinh.
Ân Tịch Ly đứng một bên quan sát, Viên Liệt hỏi hắn, “Chuyện gì đang xảy ra?”
Ân Tịch Ly cười, nói, “Nga…Không có gì.”
Tất cả mọi người nhăn mày, nghĩ bụng, vị Tân khoa Trạng nguyên này đúng là lòng dạ khó lường, người ta đang đối mặt với vấn đề sinh tử, làm thế nào lại xem như ‘không có gì’ được.
Ân Tịch Ly sờ sờ cằm, hỏi, “Được rồi, Triệu Khải Đồng kia, bao giờ tới được thành Nhạc Đô?”
“Cũng nhanh thôi.” Quý Tư nhìn sắc trời, Ân Tịch Ly đưa ngón tay ngoắc ngoắc Viên Liệt, Viên Liệt chau mi, nhưng cũng tiến lại gần, nghe được hắn thì thầm vào tai vài câu, Viên Liệt nhíu mày, “A?”
Ân Tịch Ly nhướn mắt một cái, “Ngươi hẳn là có thể làm được đúng không? Tỏ ra chút lòng thành đi!”
Viên Liệt sinh khí, “Việc này sao có thể làm được?”
Ân Tịch Ly nhăn nhó, quay qua nói với Trần Miễn, “Biện pháp thì ta đã có rồi, chỉ cần phiền Viên tướng quân ra tay một phen thôi, có điều người ta lại không muốn hỗ trợ, nên đành thấy chết mà không thể cứu vậy, bằng không ngươi van cầu hắn đi.”
Viên Liệt mở to hai mắt nhìn Ân Tịch Ly.
Trần Miễn bước qua quỳ xuống trước mặt Viên Liệt cầu xin hắn giúp, La Tử Minh thấy thế chịu không được, đến đỡ Trần Miễn đứng lên.
Trần Miễn trừng hắn, “Tốt nhất là ngươi cũng ngoan ngoãn cầu xin Viên tướng quân hỗ trợ đi, ngươi không nghĩ rằng, La gia ngươi còn có mỗi mình ngươi là hậu nhân, nếu ngươi bỏ mạng, ngươi bảo La lão gia tử cùng phu nhân phải làm sao đây?”
Trần Miễn nói ra khiến sắc mặt La Tử minh lại càng thêm vài phần khó coi, trái lại vẻ mặt Ân Tịch Ly thì thoáng hiện nét cười châm chọc.
Viên Liệt chứng kiến Trần Miễn phải quỳ xuống cầu xin hắn, cũng khó xử, có điểm bất mãn nhìn Ân Tịch Ly, chợt thấy Ân Tịch Ly nói với Viên Lạc, “Ai nha, sao đại ca ngươi lại như vậy a, trước kia ta cứ tưởng là hắn ngoại lãnh nội nhiệt[21], không ngờ nha…”
Ân Tịch Ly gật đầu, “Đa tạ Hoàng thượng”
Sau khi đứng dậy, liền ném cho Viên Liệt một cái nhìn đầy đắc ý, như muốn hỏi__lợi hại không?
Viên Liệt thở dài, tên này, nhất định cả Nhạc Đô sẽ bị hắn quấy một trận long trời lở đất, xem ra về sau mỗi ngày đều phi phàm náo nhiệt, riêng điểm này đã có thể dự kiến được.
“Bây giờ đến…Bảng nhãn.” Trần Tĩnh ngẩng đầu, quan sát La Tử Minh, xoa cằm nhìn bài thi vừa được đưa tới, “Ta đích thực đã già rồi, ngươi nói xem, hôm qua ta nhìn thấy còn tưởng là Triệu Bân, không ngờ lại là Triệu Uân a.”
“Hoàng thượng.”
Lúc này, bên Hữu đại thần[26] nhận ra La Tử Minh, bước ra khởi tấu, “Người này không phải Triệu Bân a, mà là La Tử Minh đứng đầu trong tứ đại tài tử!”
Trần Tĩnh sửng sốt, “A?”
Nói đoạn, nhìn Quý Tư, hỏi, “Quý Tư, đây là?”
Quý Tư hơi bối rối, có điều vừa rồi trước khi vào cửa Ân Tịch Ly đã dặn hắn, nếu Hoàng đế hỏi tới, cứ nhìn sang Triệu Khải Đồng là được!
Quý Tư xoay mặt nhìn Triệu Khải Đồng, chỉ thấy Triệu Khải Đồng hiện chăm chú nhìn La Tử Minh với nhãn thần phức tạp.
“La Tử Minh!” Trần Tĩnh tựa hồ hơi tức giận, hỏi, “Đây là thế nào?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng.”
Không đợi La Tử Minh nói, chợt thấy Triệu Khải Đồng bước lên một bước, thưa với Trần Tĩnh, “Đây chính là nhi tử của thần, Triệu Uân.”
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Lập tức nghe Triệu Khải Đồng nói với vẻ mặt bình tĩnh, “Thần có hai nhi tử, trưởng tử Triệu Bân, đứa này là Triệu Uân…là thứ tử của thần, phụ thân hắn La Thiên trước kia là thuộc hạ của thần, vì thần mà ra vào sinh ra tử, thế nên khi hắn tuổi tác đã lớn mà vẫn không có con nối dòng, thần liền đem nhi tử cho hắn nhận làm con thừa tự, đặt tên La Tử Minh.”
“Nga!” Trần Tĩnh gật đầu, cười nói, “Thì ra là thế a, khó trách…”
“Chúng thần chẳng còn lạ gì hắn nữa, La Tử Minh tài cao là điều tất cả mọi người tại Nhạc Đô đều biết, vốn cũng đang bất mãn vì sao hắn không đỗ Trạng nguyên, không ngờ lại đụng phải đối thủ cạnh tranh khó lường.”
“Thế nhưng trên hoàng bảng đích thị viết tên Triệu Bân a.” Ân Tịch Ly giả vờ không lý giải được, hỏi Quý Tư.
Quý Tư hiện đã sáng tỏ mọi sự, hòa theo, “Lỗi là ở Hoàng bảng ghi không chính xác, vì tên giống nhau như thế, nên thần nghĩ vừa rồi bản sao bài thi được gởi đi bị nhầm lẫn với bài thi của Triệu Uân, dẫn tới tất cả mọi người cứ tưởng là Triệu Bân, đều do thần sơ suất.”
Trần Tĩnh gật đầu, cười nói, “Tướng gia bận rộn, khó tránh khỏi đôi khi sơ xuất, việc này cũng không hệ trọng gì.”
Triệu Khải Đồng thuận ý nói, “Nhi tử Triệu Bân của ta là võ tướng, nên sẽ không tới tham gia cuộc thi.”
“Ân.” Trần Tĩnh gật gù, “Tốt lắm tốt lắm, Tử Minh tài cao trẫm đã sớm được nghe tới, thật xứng danh Bảng nhãn.”
La Tử Minh chợt ngẩn ngơ, Trần Miễn phía sau thúc hắn một cái, ý bảo hắn mau nhanh chóng tạ ơn, La Tử Minh liền định thần lại, hướng Trần Tĩnh tạ lễ, cảm thấy thật khó tin, trong nháy mắt hiểm nguy biến thành phúc lợi, tiền đồ tẫn hủy[27] hóa ra tiền đồ vô lượng.
Ân Tịch Ly đứng điềm nhiên như không có việc gì, tựa hồ tất cả mọi thứ đều chẳng liên quan tới hắn, Viên Liệt nhìn hắn một cái, ý muốn hỏi__Đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra?
Ân Tịch Ly cười xấu xa__Ngươi đoán xem~
Một chiêu này của Ân Tịch Ly, khiến Triệu Khải Đồng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không biết được thật ra ai đã đánh hắn một đòn, đương nhiên, Triệu Bân văn ngu võ dốt kia, lúc này vẫn còn bị trói trong sơn động cầu người đến cứu mạng.