Quốc Tướng Gia Thần Toán
Chương 23 : Vừa khen vừa chê
Ngày đăng: 11:57 18/04/20
Sau khi Hoàng thượng khích lệ La Tử Minh vài câu, cuối cùng đến phiên Thám hoa lang Trần Miễn.
“Ngươi chính là Trần Miễn?” Biểu tình trên mặt Trần Tĩnh thoáng biến đổi, không khỏi giật mình, ngữ điệu dùng để nói với Trần Miễn cũng nhu hòa đi vài phần, “Ta đã sớm nghe kể trong tứ đại tài tử, Trần Miễn rất giỏi đánh đàn, có thể vì trẫm mà tấu một khúc không?”
Trần Miễn đưa mắt nhìn Ân Tịch Ly, lòng thầm thán phục Ân đại ca quả thật thần thông, lần trước hắn bảo với bản thân, hôm nay nhất định Hoàng đế sẽ lệnh cho chính mình đánh đàn, đúng là đã nói trúng tim đen.
Trần Miễn cung kính thi lễ, cúi đầu, “Tuân mệnh.”
Trần Tĩnh lòng dạ phấn khởi, tỏ ra rất thích Trần Miễn, xét thấy dung mạo và tài trí của hắn, thật vô cùng hợp ý. Dĩ nhiên, Trần Tĩnh vui mừng chẳng phải vì tìm được nhân tài tận lực vì giang sơn, mà là tìm được một người hắn muốn thu nhận vào hàng ngũ giai nhân trong hậu cung.
Trần Miễn đi đến bàn chơi đàn ở trước điện rồi ngồi xuống, thái giám đưa đàn tới, đặt lên bàn. Trần Miễn chỉnh trang y quan, cố gắng tỏ ra thật bình thản, vừa rồi khi Ân Tịch Ly căn dặn hắn, đã khuyên hắn cứ theo như ngày trước ở chợ thư mà đàn, tấu “Đại biệt khúc.”
Ân Tịch Ly cho rằng với tính cách của Trần Miễn, khẳng định sau khi trở về sẽ nghiền ngẫm làm thế nào để đàn Đại biệt khúc, học chưa xong nhất quyết không bỏ cuộc. Quả nhiên hắn đoán đúng, Trần Miễn sau khi trở về liền bỏ ra hết mấy ngày tìm tòi, luyện tập toàn bộ nhạc khúc. Đàn mãi cho đến khi bọn Mạc Tiếu Trúc nhận xét nghe không khác gì so với Ân Tịch Ly đàn, Trần Miễn mới dừng tay. Đồng thời hắn cũng thật sự thấu hiểu, Ân Tịch Ly đã mang tâm tình gì trong lòng khi tấu ra khúc nhạc như thế. Muốn truyền tải được toàn vẹn tâm tư đó của Ân Tịch Ly, Trần Miễn phải cảm khái mất vài ngày nữa, vì vậy quan điểm về nhân sinh cũng có ít nhiều đổi mới.
Vừa rồi Ân Tịch Ly bảo Trần Miễn, “Nếu Hoàng thượng lệnh cho ngươi đánh đàn, ngươi không được đàn thứ phong hoa tuyết nguyệt, cần phải đàn loại khúc bi thương tráng lệ như Đại biệt khúc. Đồng thời, nên thuận miệng ngâm nga ca ngợi biên quan chiến sự, đại mạc thê lương, tỏ vẻ ngươi rất quan tâm đến quốc gia đại sự, chủ chiến, thần tốc, khí phách, hùng tâm vạn trượng…Chờ ngươi đàn ca xong, phỏng chừng Hoàng thượng cũng ngán tới nơi rồi. Ngươi thì cứ tứ phía ngang tàng, một lòng muốn chinh chiến, hắn sẽ thấy hết hứng thú nổi với ngươi. Nếu ngươi còn tiếp tục buông lời khuyên hắn bình định bốn phương thống nhất Trung Nguyên, không biết chừng sau này Hoàng đế mà thấy ngươi, sẽ trốn càng xa càng tốt.”
Ai mà chẳng biết, Trần Tĩnh lúc về già đích thực xứng danh hôn quân, chỉ yêu thích loại nhạc tình cảm nam nữ đồi trụy, rất khiếp sợ chiến tranh loạn lạc, Trần Miễn nghĩ biện pháp của Ân Tịch Ly cực kì thông minh, hoàn toàn đáng để thử một lần.
Quả nhiên, mới đầu Trần Tĩnh còn tràn trề phấn khởi, thế nhưng tới lúc Trần Miễn đàn xong Đại biệt khúc, sắc mặt hắn cũng thay đổi.
Cả đại điện lặng ngắt như tờ, những triều thần khác ngoại trừ Viên Liệt, Quý Tư vốn đã biết nhạc khúc này do Ân Tịch Ly ngẫu hứng đàn ra, còn lại đều nghĩ nhạc khúc này là Trần Miễn sáng tác.
Tại thời điểm Trần Miễn bước vào, các võ tướng cũng không mấy lưu tâm đến hắn, cho rằng hắn quá mức âm nhu, nam sinh nữ tướng. Hơn nữa, quần thần đều biết rõ sở thích của Trần Tĩnh, nhủ thầm, thôi rồi… nhìn bộ dáng nhu nhược của hắn, khẳng định nếu không thành Hàn Tử Cao, thì cũng lại thêm một Đặng Thông[28] hay Đổng Hiền[29], có khiếu hại nước hại dân a.
Thế nhưng, vừa nghe Trần Miễn đánh đàn, các quần thần đều sửng sốt, không ít võ tướng khóe mắt đỏ hoe, Tề Vương gia liên tục gật gù, thì thầm trong miệng, “Hảo khúc a, hảo khúc!”
Ân Tịch Ly nhún nhún vai, “Thông minh mà.”
“Thôi đi.” Viên Liệt trừng hắn, “Ai chẳng biết ngươi thông minh, bọn ta muốn hỏi ngươi làm sao biết được?”
Ân Tịch Ly nghiêng mặt nhìn hắn, “ ‘Nam Hải địa phương chí’ ghi chép rằng, ở khu vực Triệu thị phiên quốc, có Nhượng Tử thôn. Nghe đâu năm đó phiên vương Triệu Khải Đồng trong lúc đại chiến tại Vọng Lĩnh không may thụ thương, lại bị kẻ địch vây khốn, phó tướng La Hâm của hắn đã cõng hắn trèo đèo lội suối chạy suốt ba ngày ba đêm, cứu hắn thoát khỏi vòng vây, mặc dù bản thân cũng mang trọng thương, suýt mất mạng. Sau đó La Hâm ở lại dưỡng bệnh trong một thôn nhỏ, tại đó Triệu Khải Đồng cùng hắn đã bát bái kết giao, tuyên thệ, ‘Ngô thê tức nhữ thê, ngô tử tức nhữ tử’[31]. Vì thế được gọi là Nhượng Tử thôn.”
Mọi người mở to hai mắt nhìn hắn, Quý Tư vuốt râu mép, gật gù, “Tịch Ly, trí nhớ tốt!”
“Nguyên lai là có chuyện như vậy.” Viên Liệt thấy vẻ mặt đắc ý của Ân Tịch Ly, liền cười khẩy một tiếng, “Chẳng qua là gặp may thôi.”
Ân Tịch Ly ngó hắn một chút, cười hăng hắc, giẫm lên bàn chân Viên Liệt mà bước qua, lầm bầm trong miệng, “Cứ cho là ngươi không phục đi, ai bảo ngươi không chịu đọc sách.”
Viên Liệt tức đến méo mặt, Viên Lạc ở đằng sau cười đầy thương cảm, đuổi theo hỏi, “Tịch Ly, có cần người hỗ trợ ngươi dọn vào Nhạc đô phủ không? Ta sẽ tìm cho.”
“Được, được.” Ân Tịch Ly gật đầu, “Đúng rồi, phải bảo với Hạ Vũ, nhờ hắn giúp ta khám nghiệm tử thi, tiểu thố a, lúc nào ngươi rảnh rỗi đến làm sư gia cho ta nha.”
Trần Miễn ngẩn người nửa ngày, cuối cùng mới hiểu được tiểu thố chính là kêu mình.
Quý Tư cười cười đuổi theo, hỏi, “Tịch Ly, án tồn đọng trong Nhạc Đô phủ không được một nghìn thì cũng tới tám trăm, ngươi định thẩm tra đến một năm rưỡi sao?”
Ân Tịch Ly cười, “Ân, đương nhiên phải thú vị rồi.”
Sáng hôm sau, Tân khoa Trạng nguyên Ân Tịch Ly lấy tư cách là phủ doãn Nhạc Đô, vào làm chủ nha môn, ngày đầu tiên, hắn đã lệnh xuống, tại cửa nha môn dán công khai một bảng thông cáo, bên trên đề một câu___Lai lai lai (Đến đây), các hương thân, có oan thì báo oan, có thù thì báo thù!
Nhất thời, cả Nhạc Đô tựa như biến thành cái nồi nước sôi, sôi sùng sục.