Quốc Tướng Gia Thần Toán
Chương 24 : Hủy thi diệt tích
Ngày đăng: 11:57 18/04/20
Ân Tịch Ly mới nhậm chức được vài ngày, đã có rất nhiều người tìm tới cửa cáo trạng, hắn từng bước từng bước giải quyết các vụ án một cách rất công minh, cáo trạng nào cũng đều chu toàn. Chỉ thành thành thật thật làm Tri phủ thanh liêm trong một khoảng thời gian ngắn, thoáng chốc tiếng tăm đã vang xa.
Có điều, kỳ thực Ân Tịch Ly thuộc loại lười biếng, nửa tháng sau, bản án ngày càng ít đi, hắn lại ngựa quen đường cũ.
Ngày nọ, Hạ Vũ một thân đầy bụi bặm, vô cùng vất vả thu xếp lại tất cả hồ sơ, xong, phủi bụi đi ra, liền thấy phía trước viện, ngay trên sạp trúc, Ân Tịch Ly đang dựa vào sạp, tay cầm sách uể oải ngáp.
Hạ Vũ mắt trắng dã, bước đến, “Uy.”
Ân Tịch Ly mở mắt nhìn hắn, ngáp tiếp.
“Ngươi là Tri phủ hay ta là Tri phủ a?” Hạ Vũ trừng hắn, “Vì cái gì mà ngươi thì ngủ còn ta phải thu xếp hồ sơ, cuối cùng bổng lộc lại do ngươi hưởng?”
Ân Tịch Ly lười biếng trở mình, quay cái mông ra đối mặt Hạ Vũ.
“Ngươi…” Hạ Vũ thấy nói với hắn không có tác dụng, tốt nhất là lờ hắn đi, rồi vội chạy đến dược phòng ở phía sau.
Ân Tịch Ly buồn ngủ, mắt lim dim khép lại đánh một giấc.
Đang ngủ ngon, chợt có cảm giác, ai đó vỗ vỗ vào má của mình.
Ân Tịch Ly xoa xoa mặt, vùi đầu ngủ tiếp.
Người nọ cười khẩy một tiếng, đưa tay, nhè nhẹ vỗ vào cái mông của hắn.
Ân Tịch Ly cảm thấy động tác này có chút mờ ám, lấy tay che mông lại, quay đầu, đưa mắt nhìn, gặp Viên Liệt đang đứng ngay bên cạnh hắn.
Ân Tịch Ly cả kinh lập tức ngồi bật dậy, hỏi, “Ngươi làm cái gì vậy?”
Viên Liệt thấy buồn cười, nói, “Tri phủ đại nhân? Ngươi thật là nhàn hạ.”
Ân Tịch Ly làm ngơ, rồi nhìn hắn, “Sao ngươi lại tới đây?”
Viên Liệt nhìn xung quanh một lúc, hỏi, “Trong nha môn chỉ có ngươi thôi sao? Những người khác đâu rồi?”
“Vốn cũng chẳng có bao nhiêu người.” Ân Tịch Ly dụi dụi mắt, đứng lên ra cạnh giếng múc nước rửa mặt.
“Án trạng đều xong xuôi rồi sao? Cũng nhanh đó.” Viên Liệt nhìn Ân Tịch Ly đưa chỗ nước lạnh băng băng lên, táp vào mặt, bọt nước theo cái cổ trắng ngần chậm rãi chảy xuống, thấm vào áo, rồi tan biến.
Ân Tịch Ly quay đầu lại, chỉ thấy Viên Liệt đứng đó cười, liền hỏi, “Ngươi cười cái gì?”
“Đi ra ngoài một chút không?” Viên Liệt nói.
Ân Tịch Ly nheo mắt, nghĩ rằng Viên Liệt sẽ không vô duyên vô cớ tìm mình cùng ra ngoài, lại còn đi một chút nữa? Bèn hỏi, “Đi làm cái gì?”
“Đánh bạc.” Viên Liệt trả lời.
Vừa đến bên trong sòng bạc, Viên Liệt thấy Ân Tịch Ly móc ngay ra một đống bạc, thảy thảy trên tay, rất ra dáng một tay chơi bời lêu lỏng, liền khẽ chau mày.
Ân Tịch Ly phát hiện sắc mặt hắn lại thay đổi, nhướn mắt nói, “Được rồi Viên đại gia, ngươi quan sát chung quanh đi!”
Viên Liệt xoay mặt nhìn bốn phía, nhận thấy những quân nhân ở đây đều có cùng một loại hành vi, lôi thôi tùy tiện, đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, máu mê đến độ hai tròng mắt đều đỏ ngầu.
Viên Liệt nổi cáu, chợt nghe Ân Tịch Ly ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói, “Viên đại gia, tướng sắc là do tâm sinh, những kẻ đến đây không thể mang nhân phẩm chính trực của một quan tướng được, ngài lúc nào cũng sĩ diện thế này, khác chi trên mặt viết sẵn ta là đại quan… coi chừng bị phát hiện a.”
Viên Liệt gượng gạo, chẳng còn cách nào khác ngoại trừ phải kiềm chế một chút, nhưng hắn vốn luôn luôn nghiêm túc như thế, bây giờ bảo hắn bày ra cái bộ dạng kia thì quả là bất khả thi a.
Ân Tịch Ly cười cười, tiếp đó đi đến một bàn đang cá cược.
Mới vừa đi được vài bước thì thấy có mấy người lính mặt ủ mày chau, đứng vây quanh cái bàn trước mặt, không ngừng lầm bầm than thở, “Xui quá, xui quá! Vận khí kém quá.”
Ân Tịch Ly nghe thấy, liền tiến lại gần bọn họ.
“Một đồng cũng không gỡ lại được.” Một người trong số đó thầm càu nhàu, hai bên trái phải liền có người vỗ hắn một cái, ý bảo hắn giữ mồm giữ miệng.
Người nọ lại lầm bầm tiếp, “Còn không phải nữa, ngươi không nhận ra chúng ta đang lỗ à?”
“Lỗ thì sao a, tiền cũng đã đặt hết rồi, toàn là tiền dưỡng thai phụ đó, còn vài ngày nữa là vợ ta sinh hài tử rồi.” Nói xong, hai người đi khuất.
Ân Tịch Ly thấy thú vị, cũng lại gần xem thế nào, đi được vài bước, bỗng nhiên đụng phải một tên béo.
Ân Tịch Ly nghĩ tên này thịt trên người chắc là nhiều lắm, cứ mềm nhũn mềm nhão.
Gã mập kia quay đầu lại nhìn, thoáng sửng sốt…
Ân Tịch Ly nhủ bụng, đây hẳn là trư mặc áo người đi đánh bạc a? Cái mặt này tham gia quân ngũ mà còn chưa bị đập chết sao?
Nhận thấy người nọ đang mặc quân phục, lại còn không phải y phục tiểu binh, dường như là một tiểu thống lĩnh, bên hông không đeo đao, đầu đặc, bụng phệ. Viên Liệt thầm thở dài, nghĩ ngợi, quân nhân mỗi ngày đều phải thao luyện, làm sao có thể phì ra thành cái dạng này?
Gã mập kia nhíu mày xem xem kẻ nào chán sống dám tông vào hắn, nhưng sau khi nhìn kỹ Ân Tịch Ly, thật là choáng váng, nhìn lên nhìn xuống cả nửa ngày, liền bày ra bộ dáng tươi cười đầy ám muội, nói, “U… Trong đội quân của Hoàng thành chúng ta, còn có tiểu tử xinh xắn như thế à?”
Ân Tịch Ly liếc nhìn hắn, rồi từ từ bước lui về phía Viên Liệt, đến khi chắc chắn bản thân đã vào vị trí tương đối an toàn, đoán chừng chỉ cần một bước là có thể trốn được ra sau lưng Viên Liệt.
Người nọ cũng trông thấy Viên Liệt, Viên Liệt tuy rằng bản tính lãnh đạm nên có phần hơi mờ nhạt, thế nhưng không thể phủ nhận, hắn lớn lên cũng khá anh tuấn. Gã mập kia hắc hắc cười thân thiện, hỏi hai người, “Hai ngươi là tân binh phải không? Sao ta chưa thấy qua bao giờ?”
Viên Liệt và Ân Tịch Ly đưa mắt nhìn nhau, chắc sẽ không bị vạch mặt đâu ha? Ân Tịch Ly đích thị da mặt dày, cười hì hì, còn Viên Liệt tính tình tương đối ngay thẳng, nên không vờ vĩnh.
Tên mập kia coi vậy chứ cũng dễ dãi, đưa tay vỗ vỗ vai Viên Liệt, còn bóp đầu vai hắn một phát, cười nói, “Đừng ngại đừng ngại, lần đầu tiên đến phải không? Đi nhiều một chút là sẽ thành thói quen, đã tới đây rồi thì có cơ hội kiếm được cả đống bạc!”
Ân Tịch Ly mở to hai mắt nhìn, nén cười, nhận ra mặt Viên Liệt đã sầm lại, nhưng bởi vì đây là một đầu mối tốt nên phải thật kiềm chế, chỉ còn cách cắn răng chịu đựng, thần tình hệt như muốn ăn tươi nuốt sống tên mập kia. Ân Tịch Ly cố nén cười, nhịn tới nỗi đau cả bụng, lại được dịp chọc tức Viên Liệt rồi, tên này thú vị chết đi được!