Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 45 : Nỗi lòng khó tỏ

Ngày đăng: 11:58 18/04/20


Sóng gió từ vụ án soán ngôi ở Nam quốc cuối cùng cũng đã lắng xuống, mấy ngày nay, Viên Liệt cố tình xa lánh Ân Tịch Ly, chỉ chuyên tâm nghe Tước Vĩ dạy học.



Tước Vĩ đưa hắn đi bách bộ một vòng bao quát Nam quốc, giảng cho hắn về địa hình núi sông, về hướng đi và hình thức của mạch núi, lại thêm cả nhân văn phong tục của vùng Tây Nam. Thoạt đầu, Viên Liệt vẫn còn nghĩ đến Ân Tịch Ly, nhưng nghe được một hồi thì cũng đặt hết tâm trí vào trong đó.



Về phần Ân Tịch Ly dạo gần đây đang làm gì?



Dù hắn không bị Viên Liệt đến ‘quấy rầy’, tuy nhiên đây lại chính là vấn đề khiến hắn đau đầu nhất.



Còn Viên Lạc và Tô Mẫn thì chẳng biết mắc chứng gì, cứ thay phiên nhau tìm hắn làm phiền, rồi ríu ra ríu rít không ngừng.



Tô Mẫn mời hắn dự yến tiệc, Ân Tịch Ly tuyệt nhiên không dám sơ xuất, bèn rủ rê Viên Lạc cùng Hạ Vũ theo hỗ trợ, ngồi trong bàn tiệc, Viên Lạc và Tô Mẫn ngầm tranh trộm đấu, giơ thương múa gậy, nói cạnh khóe nhau; chung quy là không khí rất ngột ngạt.



Ban ngày Ân Tịch Ly không tìm thấy Viên Liệt, buổi tối thì đợi đến khi hắn ngủ mất Viên Liệt mới trở về, nhưng sáng sớm hôm sau, hắn còn chưa thức giấc Viên Liệt đã lại vội vàng ly khai.



Ân Tịch Ly đâm ra bực bội, Viên Liệt bị cái chi vậy? Tìm kiểu gì cũng không thấy bóng dáng đâu… Phải chăng là đang cố ý tránh mặt hắn.



Thoáng cái đã ba ngày trôi qua, Ân Tịch Ly nhìn ai cũng thấy gai mắt, cho nên cả ngày chỉ bám dính Tương Vân.



Tương Vân thấy hắn nhàn rỗi mà phát hoảng. Hơn nữa, cũng nhìn ra Tô Mẫn có tình ý với Ân Tịch Ly nhưng Ân Tịch Ly lại hoàn toàn không hứng thú gì, cho nên đành giúp hắn tìm giải pháp.



Có điều, việc  Ân Tịch Ly cứ bám lấy Tương Vân khiến Man vương bực bội hết sức.



Buổi chiều hôm đó, Tước Vĩ bảo không thích nghi được với thời tiết nên muốn nghỉ ngơi một lúc, Viên Liệt cũng chẳng thiết tha gì quấy rầy hắn, đành hảo hảo tự giác quay về doanh trại.



Vừa vào đến quân trướng, đã thấy Ân Tịch Ly đang ngồi trên quân sàng, tay cầm khúc xương, dụ một con tiểu hắc cẩu bụ bẫm, tay còn lại thì cầm sách, có vẻ rất buồn chán.



Viên Liệt bước đến, “Chó ở đâu ra vậy?”



“Nhặt được đấy, hai ngày nay nó luôn đi chung với ta a, ngươi không phát hiện ra sao?” Ân Tịch Ly hỏi ngược lại, “Cũng phải a, ngươi lúc nào cũng cáu kỉnh như thế, tiểu cẩu thấy ngươi còn chẳng dám lên tiếng, đúng không? Diệt Diệt.”



Viên Liệt thấy hơi khó nghe, “Chó tên là Diệt Diệt?”



“Chính xác!” Ân Tịch Ly đưa khúc xương cho tiểu hắc cẩu, đồng thời nheo mắt lại, “Tiêu diệt hết những kẻ khi dễ ta và những người ta muốn khi dễ!”



Viên Liệt nhìn trời, rửa mặt rồi xoay người xuất môn.



“Ngươi đi đâu vậy a?” Ân Tịch Ly hỏi hắn.



“Đi thị sát quân doanh một vòng.”



“Ta cũng đi.”



“Ngươi đi làm chi? Thư ngốc tử (mọt sách).”







“Ai nha…”



Viên Liệt vừa dứt lời lập tức đã bị cái gối đầu của Ân Tịch Ly bay tới đập ngay vào mặt.



“Tốt xấu gì ngươi cũng nên chừa cho ta một chút mặt mũi được không a?!” Viên Liệt nổi nóng, “Dù gì ta vẫn là thống lĩnh tam quân đó.”
Viên Lạc khoát khoát tay, “Vậy sao được a, lần sau bọn ta sẽ đến thăm các ngươi, hiện tại còn có việc trọng yếu phải làm.”



Tương Vân vốn phi thường ngưỡng mộ Ân Tịch Ly, ý thức được nếu người này có thể  phò trợ Man thì việc Man muốn hoàn thành đại nghiệp chẳng khó gì, song hắn cũng không ngốc, chỉ cần là Ân Tịch Ly thì Viên Liệt sẽ nắm lấy không buông.



Cuối cùng, mọi người hẹn nhau ngày sau tái kiến, Man vương và Tương Vân đối Viên Liệt chào một tiếng, “Sau này sẽ còn gặp lại.” Rồi rời khỏi Nam quốc, trở về Man quốc.



“Ca.” Viên Lạc nhìn Viên Liệt, “Man vương là một nhân tài a, ngươi không giữ hắn lại sao? Để hắn đi như thế, ngộ nhỡ trong tương lai hắn trở nên hùng mạnh, sẽ trở mặt thành địch nhân đó!”



Viên Liệt cười một cách bất đắc dĩ, “Chịu thôi, Tương Vân đúng là nhân tài, nhưng tên Man vương này khí phách quá mạnh, chỉ muốn làm đế vương chứ không phải loại chịu nghe theo lệnh của người khác đâu.”



“Vấn đề này coi vậy mà rất có đạo lý.” Ân Tịch Ly gật đầu, “Cùng lắm thì, Nam Man trở nên hùng mạnh cũng có lợi điểm thôi, như thế sẽ khống chế được Nam quốc, song song đó, chúng ta vẫn có Nam quốc làm khiên chắn lúc cần thiết, nếu gặp phong xuy thảo động​[65]​, các nàng ta sẽ ngăn được một phần… Mấu chốt là phải bảo đảm được Nam quốc đứng về phe ta.”



“Chính đó!” Viên Liệt cùng Viên Lạc đồng loạt xoay sang trừng hắn, “Ngươi không muốn bị đem đi kết thân cầu hòa thì tốt hơn nên hảo hảo mà nghĩ cách giải quyết với Tô Mẫn!”



Ân Tịch Ly bực bội lao lên giường đấm gối, “Hảo phiền a!”



Màn đêm buông xuống, một cung nữ của Tô Mẫn dâng thiệp mời đến, thỉnh cá nhân Ân Tịch Ly đi dự yến tiệc.



“Chỉ mình ta?!” Ân Tịch Ly toàn thân sởn gai ốc.



Viên Liệt và Viên Lạc xem thiệp mời, “Một mình a…”



“Không được a!” Ân Tịch Ly lắc đầu, “Giả bệnh tới cùng a, dù gì chân ta cũng bị trặc sẵn rồi!”



“Ngươi trốn được một ngày, có trốn được cả đời không?” Hạ Vũ chất vấn hắn.



Ân Tịch Ly ngó mọi người, “Các ngươi không định để một mình ta đi thật chứ?”



Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cùng tỏ ra khó xử, Tô Mẫn đã nói rõ ràng chỉ mời Ân Tịch Ly đi thôi, làm sao có thể dày mặt mà theo hắn được chứ.



“Uy.” Ân Tịch Ly ngồi xuống thở dài, “Các ngươi nhẫn tâm, để một thư sinh trói gà không chặt như ta đến gặp một tiểu nữ tử uy phong dũng mãnh a, ngộ nhỡ nàng chính là loại bá vương bạo ngược thì ta biết phải làm thế nào đây?!”



Mọi người càng bế tắc hơn.



“Thế này đi.” Viên Lạc nghiễm nhiên rất lo lắng cho Ân Tịch Ly, “Bọn ta ngầm bám theo, nếu thực sự không ổn, bọn ta sẽ lập tức yểm trợ!”



Viên Liệt ngẫm nghĩ một chút, “Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi… Có điều ngộ nhỡ chúng ta phải ra mặt, nhất định Tô Mẫn sẽ thẹn quá hóa giận!”



“Đừng lo!” Ân Tịch Ly xua tay, “Cho dù Tô Mẫn lập tức trở mặt muốn xung đột vũ trang với phe ta, ta cũng không sợ nàng!”



Tất cả mọi người sững sờ nhìn hắn.



Viên Liệt nhíu mày, “Nam quốc địa hình hiểm yếu, ngươi có nắm chắc phần thắng không?”



Ân Tịch Ly khiêu mi, “Ân! Cam đoan tất thắng, chỉ cần ba ngày là giải quyết được nàng ta!”



Mọi người nhìn nhau trao đổi ý tứ, Viên Lạc như thể trút được gánh nặng trong lòng, vỗ vỗ vai Ân Tịch Ly, “Vậy chẳng việc gì phải lo lắng nữa! Bất luận thế nào bọn ta cũng không để ngươi gặp tổn thất gì đâu! Cứ yên tâm, đã có bọn ta đi cùng ngươi!”