Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 46 : Cường nhân gây khó

Ngày đăng: 11:58 18/04/20


Ân Tịch Ly phải đi tiếp kiến Nam vương, nghĩ bụng chẳng biết nên ăn vận ra sao cho hảo đây?



Ăn mặc kỳ thực cũng cần đến tri thức, muốn vận sao cho đẹp ư, quá đơn giản, thế nhưng muốn mặc để thành ra xấu xí…coi vậy mà có phần nan giải hơn một chút.



Ân Tịch Ly đi loanh quanh trong phòng, suy tính xem làm thế nào để bản thân trông khó coi đến nỗi khiến Tô Mẫn từ thích chuyển sang chán ghét!



Tuy nhiên, cũng không thể mang bộ dạng như một tên khất cái đến gặp Tô Mẫn được, người ta chỉ cần liếc qua sẽ nhận ra ngay đó là cố ý.



Ân Tịch Ly soi gương đồng nhìn tới nhìn lui, cho rằng thường ngày đại khái vẫn luôn vận một thân bạch y, nên xem ra giờ chỉ còn một cách… Đổi sang mặc hắc y thôi.



Nghĩ xong, hắn bới tung lên tìm cho được bộ y phục màu đen độc nhất rồi thay vô.



Nhìn vào gương, Ân Tịch Ly thỏa mãn gật đầu. Thay hắc y xong đích thực trông khá bất lương, hơn nữa so với mặc đồ trắng như mọi khi còn gầy thêm rất nhiều.Tốt xấu gì thì Tô Mẫn vẫn là đấng nữ kiệt, căn bản chắc cũng không thích người gầy như thế đâu.



Ân Tịch Ly mỉm cười đầy đắc ý.



Cứ thong thả mà xuất môn, nhóm Viên Liệt ở trong sân đã chuẩn bị hoàn chỉnh, đôi bên nhìn nhau, Viên Liệt nhíu mày, “Ngươi diện đẹp như thế để làm chi? Vẫn còn sợ Tô Mẫn ghét ngươi hả?”



Ân Tịch Ly nheo mắt lại, có vẻ bất mãn, “Mặc kiểu này không phải trông khó coi hơn sao?”



“Ngươi…”



Viên Liệt cũng hết cách, nghĩ thầm, ngươi bày ra bộ dạng như vậy, ai thấy mà không phát sinh tà ý a?! Thế nhưng lại chẳng thể nào nói ra được, đành nuốt trở vào những lời đã chực tuôn khỏi miệng.



Viên Lạc trông thấy, phán, “Tịch Ly, sẽ ổn cả mà, ngươi có cố gắng là tốt rồi.”



Ân Tịch Ly nghe xong hài lòng hết sức, đưa mắt liếc Viên Liệt, ngươi đúng là không ai ưa nổi.



Viên Liệt bất đắc dĩ, so với sự dung túng của Viên Lạc, bản thân mình ăn nói không biết nể nang như thế, thảo nào Ân Tịch Ly ghét mình là phải.



Mọi người lên đường, cùng nhau tiến tới cung điện của Nam vương.



Nội cung của Nam vương rất yên ắng, xung quanh chẳng hề thắp đèn sáng, thị vệ trong cung cũng đứng gác khá xa.



Ân Tịch Ly một mình tiến vào. Lúc đầu, vẫn còn tràn đầy khí thế mà đi được vài bước, nhưng càng đi càng thấy mất tự tin.



Khó khăn lắm mới đến được cửa cung, Ân Tịch Ly quay đầu nhìn lại, muốn tìm bọn Viên Liệt mà chẳng thấy bóng dáng ai.



“Ân đại nhân.”



Bấy giờ, Thanh Di bước ra, mời Ân Tịch Ly vào trong, “Nam vương đang chờ ngài đó.”



“Nga…” Ân Tịch Ly đi được nửa bước, thoáng thấy xa xa bên trong vừa có rèm che vừa có giường, liền hoảng hốt thối lui ra ngoài, “Đột nhiên…Ta sực nhớ có chuyện phải làm, hay để mai lại đến nha? Bái biệt bái biệt.”



Nói đoạn, hắn xoay người định bỏ chạy.



“Ai!” Thanh Di nhanh tay giữ hắn lại, “Thế coi sao được a, mau vào đi thôi, Nam vương chờ ngài đã rất lâu rồi.” Nói xong, lôi Ân Tịch Ly đẩy vào trong, sau đó “Cùm cụp” một tiếng, cửa chính đóng lại, khóa kỹ càng.
Trên mái nhà, Viên Lạc nhìn Viên Liệt__Tịch Ly xúc phạm đến nàng như vậy, nhất định nàng ta sẽ rất giận đây?



Viên Liệt cũng gật đầu__Chúng ta nên chuẩn bị xuống cứu Ân Tịch Ly, không khéo chốc nữa Tô Mẫn thẹn quá hóa giận mà đả thương hắn mất!



Viên Lạc gật đầu__Đúng đó!



Hai người đang khẩn trương.                              



Bỗng nhiên Tô Mẫn lên tiếng, “Ta hiểu rồi, ngươi nói đúng, là ta bất hảo, ta không nên nói Viên Lạc như thế.”



“Lạch cạch…”Phân nửa miếng sườn trong miệng Ân Tịch Ly rớt xuống bàn, vốn dĩ hắn cho là bản thân chỉ cần phát huy vượt mức bình thường, nhân sự kiện Viên Lạc mà đắc tội một trận với  Tô Mẫn, loại nữ nhân duy ngã độc tôn như nàng ta nhất định chịu không thấu sẽ tống hắn ra cửa, đuổi khỏi Nam quốc, từ nay về sau tuyệt đối không được phép xuất hiện trước mặt nàng… Hóa ra chuyện lại không như thế a?!



Trên nóc Viên Liệt cùng Viên Lạc cũng trợn tròn hai mắt.



Tô Mẫn ngồi thẳng lưng, nhìn Ân Tịch Ly, nghiêm túc nói, “Tịch Ly, ngươi không muốn lưu lại ở Nam quốc cũng không sao, muốn lập tức ly khai cũng được…Thế nhưng ta muốn chọn ngươi để tẩu hôn, hai chúng ta sinh một hài tử đi!”



“A…”, Không chỉ Ân Tịch Ly, mà đến Viên Liệt và Viên Lạc trên mái nhà đều hít ngược vào một hơi lãnh khí. Chết mất, cô nương gia lại trắn trợn đến thế được ư, con gái vùng Trung Nguyên mà thốt ra những câu như vậy phỏng chừng sẽ mắc cỡ chết thôi, dân phong Nam quốc quả thật là mạnh mẽ a.



Ân Tịch Ly lập tức xua tay, “Không được, không được.”



“Tại sao?!” Tô Mẫn đứng lên, với tay giữ lấy một bên tay áo của Ân Tịch Ly, “Ngươi được lợi a!”



Ân Tịch Ly dở khóc dở cười, “Vấn đề này không thể tính đến chuyện lợi hay hại, cái chính là chúng ta không có tình cảm với nhau.”



“Không hề gì!” Tô Mẫn thẳng thắn nói, “Tẩu hôn a, nghĩa là có tình cảm hay không cũng được.” Nói đoạn, liền lấy ra một bầu rượu đưa tới, bảo, “Nếu ngươi sợ, hãy uống thêm hai vò rượu nữa để lấy can đảm.”



“Ta có uống hơn hai vò rượu nữa cũng đào không ra cái gan đó!” Ân Tịch kinh hãi, đứng dậy nói, “Nam vương thân phận tôn quý, nên đợi đến khi tìm được người tốt, Tịch Ly nông cạn vô phúc thụ hưởng, cáo từ.” Nói xong xoay người định đi.



Tô Mẫn thấy hắn tiến ra cửa, hai hàng lông mày nhướn lên, lao đến mấy bước ôm chặt lấy Ân Tịch Ly, “Không được đi!”



Ân Tịch Ly hoảng hốt, vội vàng hô lên, “Ai nha, không xong rồi!”



Tiếng kêu vừa dứt, Viên Liệt và Viên Lạc trao đổi ánh mắt, Viên Lạc phi thân nhảy xuống hướng phía trước cửa cung đánh hôn mê thị vệ, còn Viên Liệt thì trực tiếp xâm nhập, vận hắc y che mặt giấu đi thân phận.



Viên Liệt xách lấy Ân Tịch Ly, rồi tông cửa phóng ra ngoài.



Tô Mẫn muốn đuổi theo, không ngờ Viên Lạc đã mai phục ngay cửa, phất tay lên…



Một dải bạch phấn bung ra.



Đến khi Tô Mẫn kịp hiểu thì người đã tẩu thoát…Song song đó, một đoàn cung nữ lẫn thị vệ cùng chạy tới.



“Nam vương.”  Để Tô Mẫn được tự nhiên, Thanh Di vốn đã lánh xa cũng quay trở lại.



Tô Mẫn lúc bấy giờ mặt xám như tro, trên người còn vương bạch phấn, đóng sập cửa lại, bước vào đá văng cái ghế, “Ân Tịch Ly, ngươi là tên ngốc có mắt như mù!”