Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 56 : Sát hại lập uy

Ngày đăng: 11:58 18/04/20


Sáng hôm sau, Tiêu lão vương gia dậy thật sớm, định ra sân tập luyện buổi sáng, nhưng lại bắt gặp một toán cô nương trang điểm lộng lẫy đứng giữa sân trong, trang phục của cả nhóm thoạt nhìn khẳng định không phải nữ nhân nhà lành.



Lão vương gia nhíu mày, nhân vật đầu bảng bị lôi ra giáo huấn chính là Tiêu Lạc theo hầu bên cạnh, “Lạc nhi, hồ đồ!”



Tiêu Lạc vội vã xua tay, “Cha, không phải ta a.”



Tiêu lão vương gia nhíu nhíu đỉnh mày, tiến lên vài bước, liền thấy Ân Tịch Ly đang đánh một cú ngáp, ngồi xổm trước cửa, nâng cằm ngắm mấy cô nương nọ.



Viên Liệt cũng ở kế bên.



Lão vương gia lập tức kéoViên Liệt đi, “Thế chất, làm cái gì vậy?”



Viên Liệt theo Tiêu lão vương gia lui qua một bên, hạ giọng thuật lại phương thức bọn họ đã chuẩn bị để đối phó Uy tặc.



“Hảo! Tốt!” Lão vương gia vỗ tay, “Chiêu này quả thực cao minh, thế chất đúng là thông minh tuyệt đỉnh, có thể nghĩ ra được diệu kế như thế!”



Viên Liệt lắc đầu cười, chỉ sang Ân Tịch Ly đang bưng chén trà đặc uống cho tỉnh ngủ, “Là Tịch Ly nghĩ ra, người cũng do hắn tìm tới!”



“Nga…” Lão vương gia vuốt vuốt chòm râu, ngầm gật đầu, nguyên bản cứ ngỡ Ân Tịch Ly là hạng tú hoa chẩm đầu (gối thêu hoa), không ngờ thật sự rất thông minh a.



“Cáp~a” Tối hôm qua Tịch Ly bỏ cả đêm ra tính toán kế hoạch, không hề ngủ, vốn định sáng sớm bù lại một giấc, thế nhưng đám tỷ muội kỹ viện trời còn chưa sáng đã mò tới, Tịch Ly chẳng thể làm gì khác đành thức dậy.



“Khái khái, tất cả đừng tranh cãi.” Tịch Ly khoát khoát tay với đám kỹ nữ, quan sát trên dưới một lượt rồi bất chợt lắc đầu nguầy nguậy, “Ngươi xem nhìn các ngươi… đúng là các ngươi tú lệ, nhưng không phải cái kiểu này. Nữ nhân lương thiện a, ta cần dân nữ nhà lành! Thoạt nhìn giống bậc hiền thê lương mẫu đơn thuần mưu sinh trên ngư thuyền kia!”



Mấy vị cô nương che miệng cười khúc khích, hành lễ với Ân Tịch Ly, “Đại nhân, bọn ta đã sớm chuẩn bị chu đáo, đây là để tránh cho người ngoài hoài nghi nên mới cố tình ăn vận như thế thôi.”



Tịch Ly chớp chớp mắt, nắn cằm, “Nga! Các vị tỷ tỷ hảo mưu trí a.”



Mấy cô nương cười đến run người, hỏi Ân Tịch Ly xem có chỗ nào thay y phục được không, hay là thay luôn ngay trong sân?



Tiêu lão vương gia thấy vô cùng thất thố, vội vàng phân phó người chuẩn bị một gian phòng cho nhóm kỹ nữ hóa trang.



Chỉ sau chốc lát, cả toán kỹ nữ đã hoán trang phục xong bước ra, vận y phục vải bố mộc mạc, xách làn…Toàn bộ y phục tầm thường, thoạt nhìn tất cả, đều trông như những thôn phụ xinh đẹp.



“Ân, ta muốn chính là kiểu này!” Tịch Ly thỏa mãn gật đầu.



“Thuyền ta cũng đã thu xếp tốt rồi.” Viên Liệt nói, “Chuẩn bị đầy đủ.”



“Hảo!” Ân Tịch Ly vỗ tay một cái, “Vậy thì chúng ta không nên chậm trễ việc này nữa, lập tức hành động!”
Tịch Ly bảo hộ cổ tay cầm khoai lang bị hắn túm, Viên Liệt kéo qua hắn kiên quyết không qua, cả hai không ngừng giằng co trong đại trướng, dưới cái nhìn của kẻ khác thì đây chẳng phải là đang đả tình mạ tiếu (đánh yêu mắng yêu) sao.



Trên đời này Tịch Ly thường được mọi người khen là thông minh, vốn đã sớm mất hết cảm giác rồi, tuy nhiên chỉ độc nhất tiếng thông minh từ Viên Liệt, lại nghe vô cùng thuận tai.



“Uy.” Viên Liệt dùng cán bút chọt chọt hắn, “Rốt cuộc là có biện pháp hay không?”



Tịch Ly đắc ý, “Dĩ nhiên là có rồi!”



Viên Liệt tươi cười ngoắc ngoắc ngón tay.



Tịch Ly nhíu mày, nghĩ bụng cớ sao dạo gần đây Viên Liệt càng ngày càng cởi mở vậy? Lẽ nào  thật sự bởi vì con người ta một ngày nọ đột nhiên nghĩ thông suốt thì sẽ không còn bồn chồn nữa sao?



Nhưng cũng đành chịu, chẳng thể làm gì hơn là tiến tới gần, đem kế hoạch nói qua một lượt cho Viên Liệt.



Ngày thứ hai, tàu đánh cá vẫn rời bến như cũ, đám Uy tặc lần này đều bị bắt sống.



Viên Liệt chiêu cáo thiên hạ, báo tin trưa ngày mai, tại bờ sông sẽ hỏa thiêu bọn Uy tặc đã bắt được mấy ngày qua, tổng cộng hơn một nghìn tên.



Tin tức này vừa phát đi, cả vùng duyên hải lập tức chấn động, toàn thể bách tính trầm trồ khen ngợi.



Thế nhưng trên thực tế, Viên Liệt cũng không bắt được nhiều Uy tặc đến như vậy, mà là dùng rất nhiều Triệu gia quân bù vào cho đủ số, mục đích thật sự đương nhiên là… Dụ người tới cứu.



Quả nhiên, đêm đó, một toán nhỏ nhân mã Uy tặc tập kích bờ biển.



Nguyên lai có một bộ phận Uy tặc cải trang thành Hán nhân ẩn trốn trong thành, bọn chúng lẳng lặng tiếp cận bờ biển, nhận thấy canh phòng cũng không nghiêm ngặt, mà bị giam trong ***g sắt phía trước, đích thực chính là người của mình, liền triển khai trận đột kích.



Tuy nhiên nhân mã của Viên Liệt đã sớm mai phục bên trong ***g, thậm chí cả cửa ***g cũng không hề khóa.



Viên Liệt đích thân dẫn binh, vừa thấy Uy tặc đánh tới là lập tức nghênh chiến… Thoáng chốc đã giết sạch hơn phân nửa đám hải khấu, chỉ chừa lại vài tên Uy tặc, Viên Liệt cố tình phóng thích chúng.



Lúc bấy giờ, Tiêu Lạc đem thủy quân mai phục sẵn trên biển bám theo đám Uy tặc chạy thoát, lần đến tận hòn đảo nhỏ bọn chúng ẩn thân.



Thủy quân nhất tề xông lên, diệt trừ hết đại bản doanh Uy tặc.



Một trận lửa lớn, toàn bộ tiểu đảo cháy sạch hỏa quang rực trời, Viên Liệt toàn thắng một trận đến nhất binh nhất tướng cũng không hao tổn, lão Vương gia mừng rỡ đãi tiệc rượu đại lễ ba ngày ba đêm tại vương phủ.



Nhất thời, thanh thế của Viên Liệt như mặt trời ban trưa, đồng thời danh tiếng thần toán của Ân Tịch Ly cũng bất hĩnh nhi tẩu​[83]​.