Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 57 : Phản kích bất ngờ

Ngày đăng: 11:58 18/04/20


Viên Liệt đánh một trận lớn toàn thắng, tin tức lập tức được truyền về kinh thành, song song đó, Nam Cảnh đế Trần Tĩnh còn nhận thêm một phong thư nữa.



Phong thư này do Ân Tịch Ly viết, văn từ rất khôn khéo, thoạt nhìn cứ ngỡ là ca tụng chiến công tại Nam quốc và thành tích thảo phạt hải khấu ở Đông hải, thế nhưng trong ngôn từ lại hàm chứa sự bất mãn về việc Viên Liệt thiếu tôn trọng hắn.



Trần Tĩnh đọc thư xong, suy ngẫm đôi chút, mỉm cười rồi lập tức hạ thánh chỉ, đưa đến vùng duyên hải.



Nội dung thánh chỉ khen ngợi Viên Liệt cùng chư vị tướng sĩ, song tối trọng yếu là ban thưởng cho Ân Tịch Ly, đồng thời sắc phong hắn làm đốc quân, để hắn trợ giúp Viên Liệt quản lý quân vụ.



Viên Liệt tiếp thánh chỉ cảm thấy hơi khó hiểu.



Trở về quân doanh sau khi tiễn bước quan truyền chỉ, Viên Liệt hỏi Tịch Ly, “Thế nghĩa là sao?”



Tịch Ly thuật lại việc viết thư tranh công một hồi.



Viên Liệt nghe qua có hơi phật ý, chuyển hướng suy đoán, “Tịch Ly, ngươi đây là đang cố xây dựng thế cục giả tạo, khiến Trần Tĩnh tưởng rằng ngươi bất hòa với ta?”



“Không sai.” Tịch Ly gật đầu, “Vốn dĩ Trần Tĩnh nghĩ ta mang chấp niệm vô pháp hóa giải, chuyện ngươi thắng mọi người trong cuộc tỷ võ chiêu thân tại Nam quốc vì muốn thành thân cùng ta, dưới con mắt của bè lũ Trần Tĩnh, chính là ngươi đang vũ nhục ta. Cho nên ta mới tìm mọi cơ hội thể hiện sự bất mãn đối với ngươi.”



Hiên Tại Trần Tĩnh cầu mong có người đến quấy rối ngươi, vì vậy hắn sẽ tìm trăm phương nghìn kế thăng quan cho ta, để ta có thể kiềm hãm được ngươi!”



“Mà ngươi thì cho đó là một cơ hội tốt, có thể từng bước thăng qua tiến chức, đến khi đạt được tín nhiệm thì nắm lấy thiên cơ?!”



“Ân.” Tịch Ly gật đầu, “Đơn giản chỉ có thế!”



“Vậy chúng ta sẽ khải hoàn hồi kinh sao?” Viên Liệt hỏi.



“Làm thế sao được a, trận này vẫn còn chưa đánh xong đâu!” Tịch Ly cười xòa, “Đừng vội đừng vội.”



“Còn chưa đánh xong nữa sao? Hầu như toàn bộ sào huyệt của bọn Uy tặc đã bị chúng ta tiêu diệt rồi, chỉ sót lại có vài nhóm thảo khấu, cứ lưu lại cho phía Tiêu Lạc xử lý cũng được, chúng ta mà quản thêm sẽ khiến Tiêu lão Vương gia hoài nghi chúng ta muốn đoạt quyền a!”



“Ha ha.” Tịch Ly lắc đầu, “Ngươi a… có khi thì nghĩ nhiều quá, thế nhưng đôi lúc lại cực kì thiếu suy nghĩ.”



“Ân?” Viên Liệt khó hiểu, nhìn Ân Tịch Ly, “Có ý gì?”



“Ha ha, tỷ như nói, có một tên cường đạo lộng hành trong phủ nhà, tiếc rằng hắn khổng võ hữu lực​[84]​, có rất nhiều người theo phò trợ, nha môn bộ khoái chẳng ai địch lại nổi hắn, nhưng vẫn có thể đối phó được được thủ hạ của hắn, ngươi bảo các bộ khoái sẽ làm thế nào?”




Viên Lạc thều thào tựa hồ rất khó chịu, bực bội lẩm bẩm, “Ca…Ta thật vô dụng.”



“Chậc.” Viên Liệt nghe không thuận những lời thất chí từ một nam tử hán đại trượng phu, lập tức đưa mắt trừng Viên Lạc, “Không phải chỉ nhiễm thương hàn thôi sao, hai ta chinh chiến sa trường đều vượt qua biết bao nhiêu kiếp nạn, cớ sao phải sợ hãi một chứng thương hàn nhỏ nhặt? Không được phép nói chuyện xui rủi!”



“Ân.” Viên Lạc gật đầu, Tịch Ly đột nhiên phát hiện, Viên Lạc chỉ vận y phục phong phanh, cả tất cũng không hề mang.



Không đúng…



Tịch Ly nhíu mày, Viên Lạc xuất thân quân lữ, hôm qua Viên Liệt vẫn chưa hạ lệnh rút lui, việc đó biểu hiện buổi tối có khả năng còn phải hành động, vì sao hắn dám thoải mái thoát y phục  như thế mà ngủ? Không sợ đêm đến có hiệu lệnh điều động ra ngoài phục kích ư?



Tối qua toàn bộ tướng sĩ trong doanh trại vừa nghe nói sẽ không rút quân, hầu hết đều mặc sẵn khôi giáp vào, đêm ngủ chí ít vẫn mặc nhuyễn giáp thô, đến tất còn không mang kiểu ấy tuyệt đối không hợp với thông lệ!



Nghĩ tới đây, Ân Tịch Ly liền chột dạ… Hắn cố ý?!



Tịch Ly thoáng hồi tưởng lại những việc đã phát sinh hôm qua, lập tức đem hết tiền căn hậu quả xâu lại thành một chuỗi, chẳng lẽ Viên Lạc đã hiểu lầm nên muốn thử Viên Liệt?



Tịch Ly thất kinh, quả nhiên là như vậy, Viên Lạc đây là cố tình tự làm cho bản thân nhiễm bệnh, chỉ kẻ nào có tâm kế rất nhiều ý chí rất mạnh mới có thể làm ra chuyện này được?!



Liên tục lắc đầu, Tịch Ly tiến lên thêm một bước, bỗng nghe thấy Viên Lạc dùng giọng khàn khàn nói với Viên Liệt, “Đại ca, ngươi không cần phải lo lắng cho ta, ta ngủ xong một giấc là khỏi ngay, ngươi mau đi đi.”



“Không cần, công việc cứ giao cho người khác quản là được rồi, Tịch Ly cũng có thể xử lý, ta ở cùng ngươi một lúc.”



“Thế nhưng… chuyện tranh quyền, Tịch Ly bên kia…”



“Đoạt quyền cái gì a, cũng tại ta chưa nói rõ với ngươi, chắc không phải là ngươi đã lo lắng cả đêm chứ?” Viên Liệt lắc đầu, “Bọn ta không hề muốn đoạt quyền của lão Vương gia, nói chung việc này chính là kế hoạch của Tịch Ly, không cần phải lo lắng.”



“Kế hoạch do Tịch Ly nghĩ ra?”



“Ân.” Viên Liệt gật đầu, đón lấy trà nóng nha hoàn vừa đưa lên, đích thân cho Viên Lạc uống, “Chốc nữa húp thêm chút cháo nóng, sau đó mới được uống thuốc.”



“Ân, đa tạ đại ca.” Trong lúc nói Viên Lạc cư nhiên thở dài một hơi… Quả nhiên, Viên Liệt không hề có ý muốn cảnh báo hắn, mà chỉ là mưu kế của Tịch Ly.



Có điều lúc bấy giờ, Ân Tịch Ly đang đứng ngay cửa, khoanh tay tựa lưng vào đại môn, hướng trời xa cười nhạt__Viên Lạc, ngươi giỏi lắm a.