Quốc Tướng Gia Thần Toán
Chương 58 : Vì yêu sinh hận
Ngày đăng: 11:58 18/04/20
Dù sao thì Viên Lạc cũng còn trẻ, rất nhanh chóng khỏi bệnh.
Mấy hôm nay kể cũng lạ, kẻ chu đáo với hắn nhất không phải Viên Liệt, trái lại chính là Ân Tịch Ly, sớm tối bưng trà rót nước, hết sức ân cần.
Cả ngày Viên Lạc đều tưởng như đang sống trong mộng, hạnh phúc quá đến nỗi phi thực, vì sao bỗng dưng Tịch Ly lại đối đãi với mình tốt như vậy?
Viên Liệt có hơi buồn bực, chẳng qua trước đây hắn cũng ngại con người của Tịch Ly đôi lúc tính tình quá khắt khe, đối mặt kẻ khác thì yêu ghét phân minh, cho nên mới tỏ ra cương quyết với Viên Lạc như thế.
Tuy nhiên hiện tại thoạt trông, dường như Tịch Ly cũng không quá ác cảm với Viên Lạc.
Viên Lạc bệnh đến ngày thứ ba, hắn đã có thể xuống giường, hơn nữa khí sắc không tệ mấy.
Buổi sáng hôm đó, Tịch Ly đem đến cho Viên Lạc một phần ăn, rất mực thân thiết.
Ngồi cạnh Viên Lạc, đưa tay chỉ chỉ vào cá nướng, “Món này ăn ngon.”
Viên Lạc nếm vài miếng, quả không sai, Tịch Ly liền quay sang cười với hắn, cười đến nỗi khiến lòng Viên Lạc hoảng loạn, nếu xét về dung mạo, thực sự không ai qua được Tịch Ly.
Chiều đến, Viên Lạc cảm thấy thân thể đã khỏe, ở trong quân doanh mãi cũng gò bó, bèn nghĩ đến việc ra ngoài đi dạo.
Ngẫm nghĩ một hồi, cố thu hết dũng khí đi tìm Tịch Ly, trước đây cả hai không có gì để nói, khá là xa cách, mấy ngày nay thấy hắn sinh bệnh Tịch Ly lại chiếu cố như vậy, chắc cũng có ý muốn làm hòa đây. Viên Lạc vốn sợ Tịch Ly ghét bỏ hắn cho nên không dám tiếp cận, nay gặp dịp Tịch Ly chủ động, dĩ nhiên hắn cầu còn không đuợc.
Vừa đến bên ngoài đại trướng của Viên Liệt, nhận ra Viên Liệt không có ở đó.
Tịch Ly ngồi trên trường kỷ, ôm Diệt Diệt trong lòng, đang lật sách.
“Tịch Ly.” Viên Lạc tiến vào.
Tịch Ly chẳng hề ngẩng đầu lên, cơ hồ đang đọc sách rất say sưa.
Viên Lạc hơi bất đắc dĩ cười cười, bước đến, “Tịch Ly.”
Chờ hắn kêu tới tiếng thứ ba, Tịch Ly mới uể oải ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Viên Lạc thấy thần sắc của hắn có vẻ khác thường, liền hỏi, “Ngươi làm sao vậy? Sinh bệnh rồi ư?”
“Ai cần ngươi lo.” Tịch Ly cúi đầu tiếp tục sang trang mới, bực bội liếc hắn một cái.
Viên Lạc ngẩn người, nhất định là Tịch Ly lại bị chọc giận, bèn ngồi xuống hỏi hắn, “Ai khi dễ ngươi vậy? Để ta giúp ngươi giáo huấn hắn.”
“Tử…” Viên Liệt hít sâu một hơi, nhận thấy lời Ân Tịch Ly nói rất chí lý.
“Tử ư, ngoài chết sớm chết muộn, còn có chết như thế nào nữa!” Tịch Ly nhún nhún vai, “Là một kẻ sớm biết mình sẽ chết, như vậy hắn sẽ tìm cách để chết có ý nghĩa một chút, nếu có thể oanh oanh liệt liệt lưu danh sử sách, quả là rất tốt rồi.”
“Cho nên bọn chúng mới phá thủ trầm chu[86], tính đến ám sát ta?”
“Uy tặc phần lớn đều hung tàn, đã hành sự thường không tính đường lui, lại dễ dàng mở rộng lực lượng, nói trắng ra chỉ cần cho bọn chúng ba phần thuốc nhuộm là chúng có thể mở phường nhuộm được rồi, đối với bọn chúng mà nói, thắng trên danh nghĩa còn quan trọng hơn thắng trên thực tế nữa!”
Viên Liệt nghe phân tích xong càng hồ đồ hơn, “Tịch Ly, ngươi có đề nghị gì hảo không.”
“Đơn giản!” Tịch Ly nói, “Lạt mềm buộc chặt!”
“Ý ngươi là, đêm nay lúc bọn chúng đến ám sát, ta sẽ vờ như thụ thương hoặc khiếp sợ, khiến bọn chúng tưởng mình đã thành công một phần, chỉ là thiếu nhân lực thôi. Như vậy đến lần thứ nhì, bọn chúng sẽ dốc toàn lực đến ám sát ta, cứ thế chúng ta chẳng cần phải xuất môn cũng có thể đuổi tận giết tuyệt, không để lại bất kỳ hậu họa gì!”
“Hoàn toàn chính xác!” Tịch Ly vỗ tay tán thưởng Viên Liệt, “Quả nhiên là thông minh a!”
Viên Liệt lắc đầu cười, “Thông minh chính là ngươi.”
Tịch Ly đột nhiên vươn một ngón tay, chỉ vào mũi Viên Liệt.
“Làm gì vậy?” Viên Liệt thấy hắn tỏ ra nghiêm túc, bị hắn khiến cho lo ngại.
“Viên Liệt, ta cảnh cáo ngươi, sau này không được ở trước mặt ta ngấm ngầm diễn trò!”
Viên Liệt sửng sốt.
Tịch Ly nghiêm mặt nói, “Ta tuy chẳng dám xưng là quang minh lỗi lạc, nhưng đời này ta chỉ kính trọng anh hùng chân chính! Anh hùng thật sự chính là đại thông minh chứ không phải tiểu tâm tư[87]. Cho tới giờ, ta còn tôn trọng ngươi bởi vì ngươi dùng đại trí tuệ để hành sự, Viên Liệt, ngươi đừng để ta thất vọng.”
Viên Liệt nhìn Tịch Ly một lúc lâu, hỏi, “Vậy nhỡ kẻ khác dùng tiểu tâm tư mưu tính với ta thì sao?”
Tịch Ly nhếch khóe môi, “Vậy ngươi nguyện ý làm Sở bá vương? Hay là Hán cao tổ Lưu Bang?”
Viên Liệt trầm mặc một hồi lâu rồi thành thật trả lời, “Sở bá vương!”
“Tốt!” Tịch Ly vỗ vỗ vai hắn, “Năm đó nếu bên cạnh Sở bá vương mà có Hàn Tín[88], Trương Lương[89], kẻ phải thua, tuyệt đối không phải hắn!”
Viên Liệt sáng tỏ, “Ta hiểu rồi, ý ngươi là, ta làm anh hùng, ngươi ra mưu kế, còn tiểu nhân ư… Ai thích làm thì cứ làm!”
Tịch Ly vỗ tay cười, “…Rốt cuộc ngươi cũng đã thông suốt rồi.”