Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 59 : Nhân duyên hội ngộ

Ngày đăng: 11:58 18/04/20


Đêm đó, vốn Tịch Ly định đến doanh trướng khác ở, nhưng Viên Liệt không chịu, sợ người khác bảo hộ không chu toàn, mà giữ lại bên cạnh, lại sợ xảy ra sơ xuất. Sắp tới phải đóng giả bị tập kích thành công, vạn nhất để hắn thụ thương thì làm thế nào? Viên Liệt cứ tới lui cuống quýt cả lên.



Tịch Ly đang ở bên bàn pha trà ăn chút gì đó, thấy Viên Liệt cứ quanh đi quẩn lại một chỗ, bèn cười hỏi, “Ngươi sao vậy? Viên đại tướng quân thạo đời mà cũng có thể căng thẳng a? Nga! Được rồi ta đã hiểu, ngươi lúc này, tương tự như năm xưa Gia Cát Lượng phái Triệu Tử Long đi gặp Hạ Hầu Đôn, buộc ngươi phải bại chứ không được thắng, mà Viên đại tướng quân ngươi lại là nguyên soái bách thắng, chưa từng nếm qua tư vị thua cuộc, cho nên đóng không nổi, có đúng hay không a?”



“Chậc.” Viên Liệt bất đắc dĩ thở dài, “Cái miệng của ngươi sớm muộn gì cũng hại chết ngươi.”



Tịch Ly chớp mắt mấy cái, “Sai sao?”



Viên Liệt cũng không cách nào nói ra cái thật sự khiến bản thân lo lắng chính là không biết nên đem bảo bối của hắn giấu đi đâu thờ thì an toàn nhất, Tịch Ly này tuy còn chưa lên được tới trời mà đã kiêu ngạo đến thế rồi, tuyệt đối không nên nói, bằng không sẽ còn làm tới hơn nữa.



Tịch Ly vừa dùng trà vừa ăn điểm tâm đầy hứng khởi, bắt chéo chân ngâm nga một khúc hát dân gian, lại còn lấy ngón chân đùa đùa với Diệt Diệt. Viên Liệt trông thấy bàn chân trắng trắng của hắn, nhíu mày, tên này thường ngày luôn thích để chân trần đi hài… chẳng hiểu vì sao bản thân lại phát bực.



“Tịch Ly, khoảng bao giờ bọn chúng mới đến?” Thấy dây dưa mãi, Viên Liệt bèn hỏi.



“Tối thiểu cũng phải sau nửa đêm cơ.” Tịch Ly khoát khoát tay với hắn, “Ai, nói thế là để cho ngươi đừng có khẩn trương như vậy nữa.”



“Ta không hề khẩn trương.” Viên Liệt lắc đầu, “Quên đi, ta bố trí người trước đã.” Nói xong, liền ra cửa, cho gọi tùy tùng và phó tướng đến, phân phó bọn họ vài câu, để bọn họ dựa theo mệnh lệnh mà làm.



Mấy vị phó tướng nghe xong hai mặt nhìn nhau, nghĩ bụng Nguyên soái thần thông vậy, làm thế nào mà khẳng định được đêm nay sẽ có người tập kích? Song điều này cũng có điểm tổn hại nho nhỏ, nhỡ truyền ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng đến quân uy của Viên gia quân a.



Thế nhưng quân lệnh như núi, Viên Liệt trước giờ không nói hai lời, mọi người cũng chẳng dám dị nghị, tự giác lui xuống dưới chuẩn bị.



Sau khi Viên Liệt phân phó xong, thì đến ngay trước mặt Tịch Ly, “Đứng lên.”



Tịch Ly chẳng hiểu gì cả, đứng dậy ngơ ngác nhìn hắn.



“Thay y phục!” Viên Liệt lôi Tịch Ly sang một bên, lấy trong tủ ra một bộ kim ty nhuyễn giáp​[90]​ cho hắn mặc, “Mặc vào, còn nữa, một lát ngươi phải linh hoạt chút.”



Tịch Ly lấy làm lạ nhìn hắn, “Để làm chi?”



“Chốc nữa tập kích, phải giả như bị đánh gục.”



“Sợ cái gì chứ, chẳng phải ngươi ở đó sao.”



“Ngộ nhỡ mà?” Viên Liệt trông vẫn không yên tâm, “Tránh để lát nữa ngươi bị thương, mặc kim ti nhuyễn giáp này vào, chí ít cũng bảo hộ được chỗ hiểm.”



Tịch Ly nháy mắt vài cái, nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Chỗ hiểm là ở đâu vậy a…”
Viên Liệt thấy đầu ong ong, lúc này, chợt ngoài cửa có người hô một tiếng, “Kẻ nào!”



Đồng thời, Viên Liệt nghe sau lưng vụt lên tiếng gió, ngọn gió chẳng lành hung hãn quạt thẳng đến chỗ hắn, Viên Liệt dốc toàn lực lôi Ân Tịch Ly trốn sang một bên.



Một tên võ sĩ Phù Tang vừa chém một kiếm xuống quân sàng.



Viên Liệt né tránh kịp thời, tay thì cùng lúc ngắt một phát ngay mông Ân Tịch Ly.



“A!” Tịch Ly đau điếng hét thất thanh, tiếng thét này nhập vai hoàn hảo, so với diễn còn đạt hơn, tựa như đang sợ hãi, tiện thể “thức tỉnh”  đám võ sĩ mai phục bên ngoài chuẩn bị diễn kịch.



Tịch Ly lấy làm mất mặt, nhất định đám võ sĩ Phù Tang này sẽ nghĩ hắn là loại người gì đó rồi… Ai nha, phải bắt Viên Liệt bồi thường danh dự cho hắn!



Song song đó, viện binh bên  ngoài lao đến…Thoạt nhìn toán binh sĩ này dựa theo sự phân phó của Viên Liệt nên trang phục rất cẩu thả chật vật, cả đám y sam bất chỉnh, khôi giáp chưa kịp vận, giày đang xỏ, tóc rối bù, phía sau còn lộ ra vài kỹ nữ đóng giả quân kỹ.



Bọn người Phù Tang trao đổi ánh mắt với nhau, chẳng nói năng gì, nhắm thẳng đến Viên Liệt và Ân Tịch Ly.



Bên trong quân trướng một mảnh đại loạn, Viên Liệt đại chiến với võ sĩ Phù Tang bảo hộ Tịch Ly, Tịch Ly ôm lấy Diệt Diệt chạy đến, trốn ra sau Viên Liệt, vừa thừa cơ đạp ngã một tên võ sĩ Phù Tang gần đó.



Quan binh bên ngoài tiến công vào, Viên Liệt liền đưa Ân Tịch Ly lui lại, quân trướng luôn có cửa sau, mở cửa ra, phía sau cũng có sẵn viện quân.



Ngay lúc đó, có một tên Phù Tang phóng ám tiễn về phía Ân Tịch Ly.



Viên Liệt hô to, “Cẩn thận!”



Hắn túm lấy Tịch Ly, tự xác định đích đến của ám tiễn… Chớp mắt, dường như mũi tên đâm trúng bên sườn, chỉ nghe Viên Liệt kêu một tiếng, “A!”



Đồng thời, Tịch Ly hô to, “Bảo hộ nguyên soái!”



Đám Phù Tang tận mắt chứng kiến, hơn nữa lúc bấy giờ quân binh ngày càng tăng, cũng hết hiếu chiến, cướp đường đào tẩu.



Quân binh vờ như sắp thua, thả cho bọn chúng trốn đi phân nửa, mặt khác nửa còn lại chậm chân, bị Hạ Vũ mang người theo sát phạt.



Tịch Ly đỡ lấy Viên Liệt, hỏi vội, “Uy, chắc không phải là ngươi thực sự bị trúng chiêu đâu hả?”



Viên Liệt nhìn nhìn hắn, thu hồi vẻ thống khổ trên mặt, đứng thẳng dậy, rút mũi tên cắm vào mảnh giáp dưới cánh tay ra, ở trước mặt hắn thản nhiên, “Làm gì có khả năng.”