Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 6 : Tổn hao nguyên khí

Ngày đăng: 11:57 18/04/20


Ân Tịch Ly quan sát Tề Bách Sơn đang tiến lên, đến giờ mới thấy được một người có phong thái, cao lớn vạm vỡ, giọng nói cũng âm vang như tiếng chuông.



“Tại hạ Tề Bách Sơn, Mẫn công tử muốn tỷ thí như thế nào a?” Tề Bách Sơn lên tiếng hỏi.



Ân Tịch Ly nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, cảm thấy rất thuận mắt, liền cười, “Như thế nào cũng được.”



“Hảo” Tề Bách Sơn mạnh mẽ vung tay lên, “Vậy dùng bàn cờ yêu thích của ta, chúng ta đánh cờ một phen.”



Ân Tịch Ly gật đầu, liền thấy Tề Bách Sơn nhận lấy một cái rương gỗ người bên cạnh đưa xuống, nhẹ nhàng cẩn thận mở rương, lấy ra một bàn cờ cũ kỹ bằng đá đen, trên mặt có nhiều vết trầy xướt với các đường khắc ô màu xám nhạt, rất cổ xưa.



Mọi người thoáng nhìn qua đều thấy hơi khó hiểu, bàn cờ này so với những bàn cờ khác có phần thua kém.



Sau đó, Tề Bách Sơn lại lấy thêm một bàn cờ từ phía dưới rương ra, lần này các đường kẻ trên đó tương đối thưa thớt.



Ân Tịch Ly nhìn một chút, trong lòng đã hiểu rõ, nhưng không lên tiếng.



“Ta thấy các hạ cũng không phải là người có kiến thức nông cạn.” Tề Bách Sơn nói với Ân Tịch Ly, “Cho nên ta đành thi thố hết tuyệt kĩ, tránh để thua khiến người khác chê cười.”



Ân Tịch Ly khẽ gật đầu, cúi người nhìn thật kỹ hai cái bàn cờ.



“Mẫn công tử nhận ra hai bàn cờ ấy chứ?” Tề Bách Sơn cười hỏi, “Có thể nói được xuất xứ không?”



“Ân, đây chẳng phải là hai bàn cờ được Nam triều Lương Vũ Đế yêu thích nhất sao?” Ân Tịch Ly sờ cằm, nói, “Tương truyền Lương Vũ Đế là người say mê cờ, rất thích tìm người đánh cờ. Lúc bấy giờ ván cờ Trung Nguyên phần lớn có mười bảy đường, quy ra được hai trăm tám mươi giao điểm. Còn bàn cờ Tây Vực lưu truyền lại là mười chín đường, gồm ba trăm sáu mươi mốt điểm. Bàn cờ của vùng Đông Nam lại có mười hai đường, một trăm bốn mươi giao điểm, đây chính là một lớn một nhỏ (bàn cờ nhiều mắt được gọi là bàn cờ lớn, bàn cờ ít mắt gọi là bàn cờ nhỏ). Một ngày nọ, Lương Vũ đế đột phát ra ý tưởng, cùng với một thần tử của hắn chơi song song hai ván cờ. Thực chất là hai người xuống tay đánh một lần hai nước cờ, một tay đánh bàn cờ lớn một tay đánh bàn cờ nhỏ, đồng thời phải đi nhanh, không được suy nghĩ lâu.”  



“Ha ha ha.” Tề Bách Sơn cười to, “Có kiến giải, các hạ quả nhiên không phải hạng người tầm thường. Vậy Mẫn công tử đây có dám cùng ta đấu song song hai ván không? Chẳng giấu gì công tử, ta mỗi ngày đều phải đánh cờ, có khi một mình ta thay phiên đấu với mấy người, chưa bao giờ nếm qua thất bại.”



“A?” Ân Tịch Ly gật đầu, “Vậy ta cũng nên thận trọng.”



Dứt lời, hai người đều không dài dòng nữa, lấy quân cờ ra.



Tề Bách Sơn bảo Ân Tịch Ly là khách từ phương xa đến, bởi vậy chấp hắn lấy quân trắng đi trước. (PS/ luật cờ vây Trung Quốc xưa chính là trắng trước đen sau, chấp quân đen là qui củ đấu cờ hiện đại)



(Theo ta biết thì luật cờ vây từ trước tới nay là quân đen đi trước. Mặc dù có tìm hiểu nhưng vẫn không tìm thấy tài liệu nào ghi như tác giả. Nếu ai biết cho ta thỉnh giáo. Đa tạ.)



Ân Tịch Ly cũng không khách khí, nhặt lên một quân trắng, đi thật nhanh.



Tất cả mọi người nín thở quan sát hai người đánh cờ.



Không lâu sau, liền thấy hoa mắt.



Hai người này đi cờ cực nhanh, hơn nữa mỗi người lại một tay chơi một bàn cờ, đánh cờ không loạn, thế nhưng khán giả đã hết theo kịp.



Viên Lạc kéo Viên Liệt, “Đại ca, ta thấy có phần choáng váng.”



Viên Liệt cũng dở khóc dở cười, hắn vẫn còn cố nghiên cứu ván cờ, nhưng cách chơi này hắn mới nghe đến lầu đầu, vì thế để tránh hỗn loạn, hắn chỉ đơn thuần theo dõi cục diện của một ván cờ trước, hiểu rõ ràng rồi, mới nhìn sang ván cờ còn lại.




Viên Liệt nhíu mày, trong lòng tự nhủ, ngươi đừng hòng thoát!



Ân Tịch Ly một mạch xông vào trong ngõ hẻm, vừa quẹo một cái, trước mặt xuất hiện một người…



“Ai nha…”



Ân Tịch Ly va vào cái gì đó rắn chắc, người nọ đưa tay đỡ hắn, tay kia một chiêu giật mặt nạ của hắn xuống.



Ân Tịch Ly ngẩng đầu, liền thấy người đang đỡ mình chính là Viên Liệt.



Viên Liệt cúi đầu nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Ân Tịch Ly, nghiến răng, “Quả nhiên là ngươi!”



“Không phải!” Ân Tịch Ly đưa tay che.



“Trốn tránh cũng vô dụng!” Viên Liệt lôi người vừa đào thoát lại, ấn vào tường, “Tìm được ngươi rồi!”



“Ngươi tìm ta làm gì vậy, ta đâu có biết ngươi.” Ân Tịch Ly liều mạng chống chế, trong lòng bực bội, đường sống phía Tây ở chỗ nào? Rõ ràng là ngõ cụt.



“Người năm đó chính là ngươi a!” Viên Liệt đưa tay nắm lấy cằm Ân Tịch Ly, nâng mặt hắn lên nhìn kỹ, quả nhiên là khuôn mặt của thiếu niên năm đó, có điều khi trưởng thành không còn nét trẻ con nữa, càng thêm sắc sảo. Viên Liệt không biết mình bị cái gì, cứ nhìn chằm chằm vào mặt Ân Tịch Ly, cảm thấy ánh mắt không rời đi được, trong lòng nhảy loạn.



Ân Tịch Ly không ngừng kêu khổ, sớm biết như vậy đã không đến Nhạc Đô, đưa tay đẩy người kia ra, nói, “Cùng lắm thì cho ngươi giẫm lại hai cước, chúng ta hòa.”



Lúc này bụng Viên Liệt đầy nghi hoặc, vì sao mắt vừa nhìn thấy thư sinh này liền không dứt ra được, trong lòng càng lo lắng, hô hấp khó khăn, trong đầu lập tức nghĩ, thư sinh này rốt cuộc là người hay yêu quái? Viên Liệt nhướn mày,bắt lấy Ân Tịch Ly, hỏi, “Ngươi là người hay là quỷ? Có phải ngươi khiến cho lòng ta bị mê hoặc không?”



“Hả?” Ân Tịch Ly mở to hai mắt nhìn hắn.



Đôi mắt Viên Liệt trừng lên, tim va vào ***g ngực như trống đánh, gáy đã xuất mồ hôi. Không tốt! Yêu nghiệt này muốn thi triển yêu thuật, làm sao để đối phó đây? Lúc trong đầu Viên Liệt lóe lên giải pháp thì cũng là lúc đã hạ thủ rồi!



Mà biện pháp của hắn chính là một tay nâng mặt Ân Tịch Ly lên, cúi đầu xuống một hơi bắt lấy miệng người nọ.



Cùng lúc đó, chợt nghe ‘Bùm’ một tiếng, sau tiếng nổ, khói trắng tỏa lên bốn phía.



Ân Tịch Ly đang ngơ ngác liền cảm thấy lưng bị tóm lấy, Viên Liệt bởi vì sững sờ mà buông lỏng tay, sau khi phản ứng lại được, chỉ kịp chụp một phát, đoạt lấy trống bỏi của yêu nghiệt. 



Ân Tịch Ly nhìn sang, là Hạ Vũ.



Hạ Vũ dắt Ân Tịch Ly, nương theo khói trắng leo tường nhảy sang ngõ nhỏ bên cạnh, nhanh bước đào tẩu.



Vừa rồi khi Hạ Vũ thấy Viên Liệt, hắn tuyệt đối không ngờ Viên Liệt đường đường chính nhân quân tử lại đi chiếm tiện nghi Ân Tịch Ly, đúng là bề ngoài khó đoán.



Lúc bấy giờ, khói trắng vây quanh tường bên kia cũng dần dần tán đi, Viên Lạc và Quý Tư đã đuổi theo tới. “Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy? Thư sinh kia đâu?”



Viên Liệt đưa tay gạt gạt khói mù trước mắt, cảm thấy không cam tâm, toàn thân ảo não lúng túng, trong bụng càng thêm đoan chắc, quả nhiên là yêu quái a?! Xem, tung hỏa mù biến mất!