Quốc Tướng Gia Thần Toán
Chương 7 : Ý trời đã định
Ngày đăng: 11:57 18/04/20
“Ân.” Hạ Vũ đưa chén trà cho Ân Tịch Ly.
Lúc này Ân Tịch Ly đang ngồi khoanh chân trên giường, liếc mắt nhìn Hạ Vũ.
“Ngươi trách ta làm cái gì?” Vẻ mặt Hạ Vũ vô tội, “Ta đâu biết Viên Liệt trông như vậy mà lại đem ngươi ra làm “cái gì đó”…Bằng không ta đã sớm cứu ngươi.”
Ân Tịch Ly nghe được mấy chữ “cái gì đó” mí mắt giật giật, càng thêm bất mãn.
“Được rồi.” Hạ Vũ khoát tay, “Chẳng qua bị nam nhân hôn có một cái, hắn là nam nhân ngươi cũng là nam nhân, hắn hôn ngươi sau này ngươi hôn lại hắn. Ta thấy Viên Liệt cũng anh tuấn đĩnh đạc, về sau gặp người khác chỉ cần nói là ngươi đã khinh bạc hắn, chắc chắn sẽ khiến hắn mất mặt!”
Ân Tịch Ly mặt trắng không còn chút máu, nhận nước bưởi Hạ Vũ đưa tới, uống một ngụm, “Ai thèm nói chuyện đó, ngươi đã sớm nhìn thấy Viên Liệt sao lại không báo cho ta?”
Hạ Vũ càng tỏ ra vô tội hơn, “Làm sao ta nói được? Ta đến nói với ngươi chẳng khác nào khiến cho Viên Liệt sớm phát hiện ra ngươi hơn? Ai bảo ngươi trêu chọc tứ đại tài tử gì đó làm chi? Còn kéo mặt nạ lên nuốt kim sang dược, cho ngươi tha hồ mà nháo!”
Ân Tịch Ly nhỏ giọng lầm bầm vài câu, sờ lên trên người, “Nha! Trống bỏi vẫn chưa lấy lại được.”
“Tiếc làm gì.” Hạ Vũ nói, “Ngươi bỏ ra một đêm vẽ hình lên mặt trống không được sao, đừng có lười.”
“Ai…” Ân Tịch Ly thở dài, nằm xuống ngửa mặt lên trời, hỏi Hạ Vũ, “Hiện giờ có an toàn không a?”
“Chủ tiệm thuốc này chính là bạn cũ của cha ta, yên tâm đi, không có ai tới đâu.” Hạ Vũ nói, đồng thời nhìn thấy Ân Tịch Ly nằm trên giường, ôm chăn cuộn mền.
“Làm gì vậy?” Hạ Vũ đến bên giường vỗ vỗ hắn, “Đừng có tao thủ lộng tư nữa!” (bới đầu, uốn mình = làm bộ dáng đàn bà)
“Ngươi thôi đi, ta đói.” Ân Tịch Ly nghĩ, vẻ mặt buồn bực, đều tại Viên Liệt báo hại! Cả ngày hôm nay ngoại trừ uống trà ra hoàn toàn chả được ăn gì.
“Ách…để ta đi lấy một chút thức ăn cho ngươi.” Hạ Vũ nói, “Ngươi muốn ăn cái gì?”
Ân Tịch Ly quay đầu nhìn hắn, “Cái gì đó ăn được.”
Hạ Vũ trông thần sắc của Ân Tịch Ly, không hiểu sao cảm thấy như là hắn đang nói “Ta muốn ăn…. chua”
Chợt hiểu ra, Hạ Vũ gật gật đầu, “Được rồi, ta ra ngoài mua về cho ngươi.”
“Ngươi đừng quên mua trống bỏi a!” Ân Tịch Ly nói to, “Còn nữa! Ta muốn uống rượu!”
“Biết rồi.” Hạ Vũ xoay người xuất môn, trước khi đóng cửa không quên dặn dò, “Đừng chạy lung tung khắp nơi a!” nói xong liền đóng cửa rời đi.
Ân Tịch Ly nằm trên giường, đưa tay chạm chạm môi, trong lòng tức giận, Viên Liệt là cái thá gì chứ, ta dù sao cũng đã từng cứu hắn một mạng.
Lại nói, Ân Tịch Ly cũng là kẻ chuyên gây chuyện, nghĩ nghĩ thấy không cam tâm, phải tìm cách báo thù báo thù Viên Liệt, lòng rủa xả một tràng lời lẽ ác ôn.
Mặt khác, vì sao Viên Liệt lại hỏi hắn có phải là yêu quái không? Ân Tịch Ly nằm sấp trên nệm, một tay chống cằm nghĩ ngợi, cảm thấy hơi kỳ quặc.
Đợi chừng nửa canh giờ, Ân Tịch Ly đang ngủ lại tỉnh giấc vì đói, đứng lên nhìn sắc trời bên ngoài, lấy làm lạ, sao Hạ Vũ đi lâu như vậy còn chưa trở về? Hay đã xảy ra chuyện rồi.
Ân Tịch Ly nhíu mày, bấm đầu ngón tay tính một cái, nhẹ nhàng thở ra, Hạ vũ không có gặp bất trắc gì, nhưng sao lại trễ như vậy?
Đang thắc mắc, chợt nghe ở ngoài có tiếng ồn ào.
Ân Tịch Ly đến bên cửa, rồi mở cửa đi ra ngoài nhìn thăm dò, hỏi tiểu nhị của tiệm bán thuốc đang vội vã chạy ngang qua, “Tiểu nhị, có chuyện gì vậy?”
“Không biết nữa, có đại quân phong tỏa thành.” Tiểu nhị nói, “Tất cả mọi người đều bị cấm ra vào thành.”
Ân Tịch Ly hơi ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ không lẽ Viên Liệt hăng hái muốn tóm hắn đến nỗi đem nhân mã phong tỏa cả Nhạc Đô?
Nghĩ lại thấy cũng không đúng! Binh mã của Viên Liệt không thể ở trong thành, quân binh Nhạc Đô là một phần của hoàng thành binh mã, trực tiếp ở dưới trướng hoàng thượng. Hơn nữa đúng như lời tiểu nhị nói, phong tỏa thành chứ không phải lục soát thành, xem ra chẳng phải để bắt người…Nói vậy, Nhạc Đô đột nhiên xảy ra chuyện gì sao? Hơn nữa nhất định là chuyện lớn động trời.
Hắn thở dài, ngồi xuống bắt mạch cho Tề linh, một lát sau, Hạ Vũ khẽ nhíu mày, mắng, “Con mẹ nó, ai lại cho nàng ăn nhiều thuốc bổ như vậy? Cứu người hay là giết người a, lang trung của Nhạc Đô đều chết sạch rồi sao?!”
Mọi người đối mặt nhìn nhau, đều không thể nói nên lời, Tề Linh mỗi ngày dùng nhân sâm ngàn năm, không thì cũng là lộc nhung đông trùng hạ thảo các loại, chỉ cốt để kéo dài tính mạng cho nàng.
Tề Thông Hải đứng ở cửa ra vào cũng hết sức tức giận, thật lòng muốn đem đám lang trung này giết hết! Bây giờ chỉ hy vọng ông trời nhìn xuống, phù hộ cho thần y kia cứu sống được nữ nhi của hắn.
Hạ Vũ lấy kim châm ra, nói, “Đi hết ra ngoài, đóng cửa, chỉ lưu lại đây hai nha hoàn lanh lợi!”
Ân Tịch Ly nhanh chóng xua mọi người ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại cho Hạ Vũ, đến cửa ra vào, gặp ngay Viên Liệt, Viên Lạc cùng Tề Diệc đang mở to hai mắt nhìn hắn…
Ân Tịch Ly làm bộ không để ý tới bọn họ, xoay người ra ngoài tản bộ.
Viên Liệt trong phút chốc có hơi ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn hắn.
Ân Tịch Ly đi từ từ tiến tới cửa phủ, rồi đột nhiên tăng tốc bỏ chạy…Vừa vọt ra bên ngoài, chưa kịp chạy lên đường lớn đã bị Viên Liệt phi tới, một chiêu nắm chặt bả vai hắn.
“Ai nha.” Ân Tịch Ly giãy giụa.
Viên Liệt nói, “Ngươi chạy làm gì?”
Ân Tịch Ly nhanh chóng che miệng lại nhìn, Viên Liệt sững người, nhớ lúc ở trong hẻm hình như mình hôn hắn… nhất thời mặt hơi ửng hồng. Viên Lạc nhanh chóng chạy đến, tách Viên Liệt và Ân Tịch Ly ra, nói, “Đại ca, ngươi đừng thô lỗ như vậy.”
Ân Tịch Ly trốn sau lưng Viên Lạc, tích cực gật đầu.
Tề Diệc đi tới, hỏi, “Tôn tính đại danh của tiên sinh là gì?”
“Ách…Mẫn Thanh Vân…”
“A!” Viên Lạc vừa mừng vừa run, túm lấy tay Ân Tịch Ly, “Đại tài tử gặp được lúc ban chiều, chính là ngươi a!”
Khóe miệng Ân Tịch Ly trễ xuống… Tiêu rồi, quên mất Viên Lạc cũng mới vừa ở đó xem, tình hình này, khó tránh khỏi ngày mai phải đấu thi họa với hai tài tử còn lại.
Tiếp theo, mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi, Ân Tịch Ly sau bốn lần đào thoát không thành, bị Viên Liệt giải vào trong vương phủ canh chừng.
Chừng hai canh giờ sau, Hạ Vũ đẩy cửa đi ra, kê đơn thuốc cho Tề vương, nói, “Bốc thuốc cho nàng, tuyệt đối cấm dùng thuốc bổ, điều dưỡng nửa năm, đảm bảo sống lâu trăm tuổi!”
Hạ Vũ dứt lời, mọi người liền thấy vương gia đột ngột khuỵu xuống.
“Cha!” Tề Diệc nhanh nhẹn đỡ lấy, nhận ra Tề Thông Hải không nhịn được đã để nước mắt rơi đầy, “Thật sao?” Một mặt kéo kéo Tề Diệc nói, “Diệc nhi, muội muội của ngươi được cứu rồi…”
Lúc này, chợt nghe trong phòng truyền đến thanh âm hoan hỉ của bọn nha hoàn, “Lão gia, phu nhân, tiểu thư đã tỉnh!”
Trong phút chốc, toàn bộ phủ nha từ trên xuống dưới đều vui mừng, duy chỉ có Ân Tịch Ly vội vã bắt lấy Hạ Vũ, lẩn vào trong đám người.
“Ngươi làm gì vậy? Sao cứ lén lén lút lút như kẻ trộm?” Hạ Vũ hỏi Ân Tịch Ly.
“Chuồn thôi a!” Ân Tịch Ly vừa nói vừa chạy, ra được tới cửa, chợt nghe Tề Thông Hải hô lớn một tiếng phía sau, “Ban đại lễ ba ngày ba đêm cho ta, người đâu, lấy hảo tửu cất giữ năm mươi năm của ta ra, ta muốn cùng hai vị thần y cạn ba trăm chén rượu mừng!”
Giọng nói của Tề Thông Hải vừa dứt, Ân Tịch Ly liền đứng khựng lại, ngẩng mặt lên tự vấn.
“Ai, ngươi không đi nữa a?” Hạ Vũ kéo Ân Tịch Ly.
“Khái khái…” Ân Tịch Ly phân vân hồi lâu, liền xoay người chạy trở về, “Lão gia tử, là rượu gì a?”
Hạ Vũ bất đắt dĩ thở dài một tiếng, thiếu chút nữa lại quên mất, Ân Tịch Ly là người mê rượu, uống ngàn chén không say, cần rượu không cần mạng!