Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 62 : Thần tiên khó cứu

Ngày đăng: 11:58 18/04/20


Viên Liệt kiên trì mãi cũng bắt được hết những quan viên trong triều liên can đến vụ án câu kết Uy tặc, có thể nói là rất hoan hỉ. Tàn dư còn sót lại của Uy tặc, vốn nhiều năm ẩn nấp tại Trung nguyên, bị Viên Liệt truy rõ hành tung một lưới bắt sạch, Uy tặc ven biển đã dẹp yên, tất cả thái bình.



Viên Liệt thấy đã đến lúc trở về, bèn đưa Ân Tịch Ly đến từ biệt Tiêu lão tướng quân. Hạ Vũ cũng phải quay về, Tiêu Lạc vừa tiếp quản quân vụ, không thể đi theo, thế nhưng Hạ Vũ phán một câu, “Sư phụ ở đâu, ngươi phải ở đó, làm Vương gia cái gì? Lão vương gia cai quản thay không được sao!” thuyết phục Tiêu Lạc.



Tiêu Lạc hỏi ý kiến Tiêu lão vương gia, lão vương gia cũng đáp ứng để hắn theo Viên Liệt tiến kinh, dù sao hiện nay vẫn chưa tới lúc phải xung đột, lưu lại kinh thành tốt hơn nhiều.



Tiêu Lạc chuẩn bị khởi hành xong, Tịch Ly căn dặn hắn, chớ đồng hành cùng đại quân của bọn họ, đưa Hạ Vũ theo binh mã của hắn, chia nhau mà đi!



Hạ Vũ và Tiêu Lạc không hiểu mấy, mãi đến khi Ân Tịch Ly chỉ định cho bọn hắn__Phân công nhau đi, cứ bảo đến hoàng thành tạ ân, hoàng thượng tất sẽ trọng thưởng. Tiền tài của hắn là vơ vét từ mồ hôi nước mắt dân chúng, các ngươi không nhận, thì cũng rơi vào tay tham quan ô lại chứ đâu đến lượt thường dân bách tính, không lấy cũng phí!



Hạ Vũ và Tiêu Lạc nghe xong tự khắc thấy hợp lý, liền cùng nhóm Ân Tịch Ly phân công nhau hành sự.



Nhân mã của Viên Liệt cũng khởi hành quay về, lần này là đường đường chính chính, giống trống khua chiêng mà đi, vẫn do Ân Tịch Ly an bài cả, tuyên bố thắng trận thì phải áo gấm hồi hương, bởi thế muốn công khai tuyên dương một phen.



Đoàn người trên dọc lộ trình, được bách tính ven đường hoang nghênh… Hiện thời Nam Cảnh rất thái bình, duy chỉ có một điểm bất kham chính là vương triều mục nát của Trần Tĩnh, bản thân Trần Tĩnh tuổi già sức yếu, sa vào hưởng lạc không màng tiến thủ, bỏ mặc quan lại lớn nhỏ phía dưới ngang ngược hoành hành, dùng người chủ quan bỏ bê triều chính.



Viên Liệt nghe theo đề nghị của Ân Tịch Ly, mỗi khi đến đâu, đều phải dừng lại hỏi han nổi khổ của dân chúng, nhưng kỳ thực không hề thẳng thừng chấn chỉnh quan lại địa phương, chỉ là giơ cao đánh khẽ một phen, biểu hiện hòa nhã khiêm nhường, quan viên địa phương lẫn bách tính đều đánh giá hắn rất tốt.



Trái lại, Ân Tịch Ly cả ngày rầu rĩ không vui.



“Ngươi sao vậy a?” Viên Liệt thấy Tịch Ly ngồi trong xe ngựa ôm Diệt Diệt than thở, bèn tiến đến hỏi hắn, đưa một nhánh lệ chi đến trước mặt hắn, “Lão nông địa phương đem đến này, rất ngọt.”



Tịch Ly dán mắt nhìn chùm lệ chi mà thở dài dằng dặt, “Ta nào có mặt mũi để ăn a, ta là một tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ, vì tranh quyền đoạt thế, mà bất chấp nỗi khổ dân gian, đụng tới tham quan ô lại chỉ khiển trách sơ sài, mặt không đủ dày để ăn lệ chi lão nông kia tự tay trồng, thẹn với di huấn của tổ tông Ân gia, đắc tội với phụ mẫu đắc tội với phu tử ở học viện.”



“Được rồi được rồi, ngươi giận ta còn giận hơn!” Viên Liệt tới một bên ngồi xuống, ngăn không cho Ân Tịch Ly chạm vào vết thương lòng của hắn nữa, mấy ngày nay hắn nhẫn nhịn mãi, sắp tức chết rồi. Nhưng vì không muốn phá hỏng đại sự, chẳng thể làm gì khác hơn là ra vẻ nhún nhường, âu cũng là hắn cùng Tịch Ly đã bàn kỹ trước với nhau.



Thấy Tịch Ly ủ rũ, Viên Liệt vươn tay xoa xoa đầu hắn an ủi, “Ngươi yên tâm, lũ quan viên đáng chết kia ta đều nhớ rõ, sau này cam đoan sẽ trừng trị sạch sẽ.”



“Ân.” Tịch Ly thấy Viên Liệt thành khẩn hứa hẹn, gật gật đầu.



Nơi ánh mắt giao hội, trong một lúc hai người nhìn thẳng nhau, có cảm giác tựa hồ xuyên thấu tâm can đối phương, nhãn thần cả hai vô thức rời đi, tâm lại khẽ động, cảm giác kỳ lạ khôn tả.



“Khục khục.” Tịch Ly ho nhẹ một tiếng, phá vỡ trầm mặc, “Chúng ta sắp về đến kinh thành chưa vậy?”



“Ân.” Viên Liệt cũng thu hồi đường nhìn, “Sắp đến rồi.”


“Lui xuống đi.” Trần Tĩnh khoát khoát tay, đuổi tham báo đi, hỏi Quế đạo sĩ bên cạnh, “Đạo trưởng, ngươi nói xem bọn họ có thể liên thủ hay không… Hoàng thành của ta khó giữ rồi a!”



“Không đâu, hoàng thượng yên tâm!” Quế đạo sĩ đã định liệu kỹ càng mà cười, “Bây giờ vẫn chưa phải lúc, nếu Viên Liệt muốn liên kết với Tề Diệc tạo phản, thứ nhất là không được lòng người, thứ hai, cũng là tối trọng yếu, thời cơ chưa chín mùi! Viên Liệt cẩn thận chu đáo, sẽ không phiêu lưu mạo hiểm như thế.”



Trần Tĩnh gật đầu, vẫn thấy lo lắng.



“Hoàng thượng chớ nên lo lắng.” Quế đạo sĩ cười lạnh một tiếng, “Chúng ta chỉ cần hành sự theo kế hoạch, tất sẽ không đánh mà thắng.”



“Hảo hảo!” Trần Tĩnh lập tức gật đầu, “Đạo trưởng thần toán thiện mưu, trẫm rất yên tâm.”



Viên Liệt thu xếp cho tướng sĩ đóng quân ổn thỏa, chưa kịp hạ lệnh, đã nghe ngoài cửa vang lên ba tiếng hiệu lệnh, không ngờ Tề Diệc đã mang người đánh vào đến.



Viên Liệt ngạc nhiên, hỏi Tịch Ly, “Tịch Ly a, vì sao Tề Diệc lại tự tìm tới?”



“Rất đơn giản a! Người bên Tề Diệc biết hoàng thượng hạ chỉ, sai ngươi đánh bọn họ, nhưng ngươi thì vẫn chưa kháng chỉ…”



“Ta chưa nhận được…” Viên Liệt nhíu mày, “Ta biết rồi, Trần Tĩnh đây là dùng kế lưỡng diện tam đao (đâm chọt hai bên), hèn hạ!”



“Hèn hạ chính là tên đạo sĩ kia, Trần Tĩnh bất quá chỉ hồ đồ mà thôi.” Tịch Ly vỗ vỗ Viên Liệt, “Ngươi đừng vội, màn hay còn đang ở phía sau cơ!”



“Màn hay cái gì?” Viên Liệt vừa hỏi xong, chợt nghe bên ngoài báo quan tuyên chỉ đã đến.



Viên Liệt chấn chỉnh y quan vội cho mời, quả nhiên, quan truyền chỉ tới, ý chỉ không yêu cầu Viên Liệt hỗ trợ tác chiến, mà là nói, đem Tề Linh gả cho Viên Lạc.



Tất cả đều ngây ngẩn cả người.



Tịch Ly đạp Viên Liệt một cước, Viên Liệt vội vàng tiếp chỉ.



Tiễn quan truyền chỉ đi xong, Viên Liệt hỏi Tịch Ly, “Đây là… chuyện gì thế này a?”



Tịch Ly cười, quay sang nói với Viên Lạc đang mục trừng khẩu ngốc, “Viên Lạc, ra nghênh chiến Tề Diệc đi.”



“Ta?!” Viên Lạc kinh hãi, “Đừng đùa chứ, ta đánh không lại Tề Diệc đâu, hắn đang trong cơn phẫn nộ, chắc sẽ chém ta mất!”



“Yên tâm, không có đâu.” Tịch Ly liên tục nháy nháy mắt với hắn, “Đi đi, thú vị lắm!”