Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 63 : Thủy dâng thổ chặn

Ngày đăng: 11:58 18/04/20


Viên Lạc quả thật bất chấp tất cả mà lao ra nghênh chiến Tề Diệc, hắn chẳng hề hay biết rốt cuộc là sao, vì sao trong nháy mắt lại có biết bao biến động, hảo bằng hữu đột nhiên không giải thích tiếng nào đã binh đao xung kích.



Đương nhiên, trong lòng Viên Lạc cũng hiểu, nếu cả Viên Liệt lẫn Tịch Ly đều đồng ý, tất bên trong phải có mưu kế gì đó, mà chỉ hai người bọn họ biết.



Viên Lạc thở dài, dạo gần đây hai người kia càng ngày càng hợp ý… Đến mọi người trong quân dù cứ đinh ninh rằng hai người họ là oan gia, nhưng vẫn thấy bất bình thay bọn họ, cho rằng nhất định cả hai nên trở thành hảo bằng hữu, thậm chí là tình nhân.



Vận khôi giáp, Viên Lạc rời doanh trướng của mình, dẫn theo ba nghìn tướng sĩ, xách đao lên ngựa, cùng nhau tiến khỏi viên môn quyết tử.



Quả nhiên…trước doanh trướng dàn ra mấy đạo nhân mã, đại tướng dẫn đầu chính là Tề Diệc.



Tề Diệc thấy bước ra ứng chiến đích thị là Viên Lạc, bèn dựa theo cách thức Ân Tịch Ly an bài trong thư tín, hắn giả vờ giận dữ mà quát lên, “Viên Lạc, Viên Liệt đâu? Gọi hắn ra gặp ta!”



Viên Lạc thần sắc khổ sở, “Tề đại ca…”



“Phi!” Tề Diệc nhổ phụt một phát, quả thật là rất thất thố, bất quá vì trong thư tín Ân Tịch Ly đã dặn, phải vờ như thẹn quá hóa giận.



“Hai huynh đệ các ngươi tráo trở, Tề gia ta dù có diệt tộc, cũng sẽ không cầu xin các ngươi cứu viện, tiểu nhân phản phúc!”



Viên Lạc chẳng hiểu gì lại bị nhục mạ xối xả, cũng bắt đầu nổi giận, “Tề Diệc, ngươi nói năng vô lý a, bọn ta đã làm gì ngươi đâu!”



“Đừng nhiều lời, muốn tiêu diệt Tề thị ta để chiếm lấy muội muội của ta ư, nằm mơ!” Nói đoạn, Tề Diệc vung đao thúc ngựa, bắt đầu công kích.



Tướng sĩ phía sau thấy đại tướng tiến công, lập tức trống trận vang như sấm.



Viên Lạc bên này cũng chẳng chịu thua kém, trống trận nổ rung trời.



Viên Lạc hướng lên trời thở dài, thế này là thế nào a!



Nhưng dù gì hắn cũng là một thành viên của Viên gia quân, chung quy chẳng thể nào đào ngũ đi? Mà vừa lâm trận đã lùi bước thì quả thực thẹn với liệt tổ liệt tông Viên gia! Dù có liều mạng cũng phải xông lên.



Viên Lạc khẽ cắn môi, quyết chí bằng mọi giá cũng đấu với Tề Diệc.



Lại nói tiếp, cũng may mà đợt chiêu thân trước đó vì muốn tỷ võ cùng Viên Liệt, Viên Lạc đã kiên trì tập luyện công phu, cũng học thêm được khá nhiều chiêu thức, không ngờ Viên Liệt đánh chưa xong, lại gặp phải Tề Diệc.



Tề Diệc vốn đang đóng kịch, đối với Viên Lạc không mấy hứng thú, bảo đánh thì cứ đánh thôi. Chẳng ngờ Viên Lạc đột nhiên lợi hại hơn hẳn, so với quá khứ như một con người khác. Hơn nữa Viên Lạc còn tỏ ra nghiêm túc đánh như thể liều mạng, Tề Diệc khẽ nhíu mày, Viên Liệt không nói với hắn đây chỉ là diễn kịch sao?



Nghĩ tới nghĩ lui, Tề Diệc cũng hiểu ra. Có thể là Viên Liệt muốn nhân cơ hội thử công phu Viên Lạc, để hắn tôi luyện… nên dùng chính mình để giúp luyện tập a.



Nghĩ đoạn, Tề Diệc bèn trở nên cương quyết với Viên Lạc, cả hai đều dốc toàn bộ công phu thực thụ ra.



Trong chớp mắt đã đánh hơn ba mươi hiệp, bất phân thắng bại, hai bên thi triển sở trường đánh đấm càng lúc càng cường liệt.
“Chính ngươi cũng chẳng khác gì.” Tề Diệc châm chích nàng.



“Nói bậy!” Tề Linh tức giận, nhìn sang Hạ Vũ đang thu dọn thùng thuốc, tiến đến gần hỏi, “Hạ thần y, ngươi quay về quân doanh phải không a, ngươi đưa ta theo đi, ta muốn gặp Tịch Ly!”



“Ai, hồ đồ!” Lão vương gia ngăn khuê nữ nhà mình lại, có chút ngượng ngùng nhìn Hạ Vũ, “Đừng chấp nhặt với nha đầu kia.”



Hạ Vũ cười cười, “Vô phương, lão Vương gia, ta đi trước.”



Tề Linh bám lấy Hạ Vũ không chịu buông.



Tề Diệc xót muội muội, ngẫm nghĩ đôi chút rồi bảo Hạ Vũ, “Vậy đi, ta và ngươi cùng đến quân doanh một chuyến, mang theo nha đầu kia luôn, buổi tối sẽ quay trở về!”



“Hảo a! Ca ngươi là tốt nhất!” Tề Linh vỗ tay nhào tới ôm Tề Diệc mà hôn một cái.



“Muốn chết ư!” Tề Diệc vội chùi mặt, “Ngươi nha đầu kia chẳng biết thẹn biết ngượng gì cả!”



Tề Linh cười tít mắt sai nha hoàn đem điểm tâm đích thân làm đến, Tề lão Vương gia muốn ăn thử một miếng, bị tề Linh gạt tay ra, “Không được ăn.”



Lão vương gia tức đến độ trừng mắt dựng râu, “Sinh nữ nhi hướng ngoại a!”



Sau đó, Tề Diệc đưa Tề Linh, cùng Hạ Vũ lẳng lặng vào quân doanh của Viên Liệt, tới bên ngoài đại trướng.



Trong trướng, Tịch Ly đang ôm Diệt Diệt xem bản đồ địa hình hoàng cung, còn Viên Liệt đang đọc mật tín từ tham báo, thấy mọi người tiến nhập, vội vàng mời vào trong.



Tề Linh thi lễ sơ sài với Viên Liệt, rồi bám lấy Tịch Ly, đưa điểm tâm cho hắn ăn, còn đùa giỡn với Diệt Diệt cùng hắn.



Viên Liệt mấy lần nhìn qua, thấy Tề Linh thân cận với Tịch Ly thì vô cớ khó chịu.



“Được rồi, tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?” Tề Diệc ngồi xuống hỏi Viên Liệt, “Trần Tĩnh chuyến này quả thật đáng giận, theo ta thấy, chúng ta còn chờ cái gì a, trực tiếp liên thủ xông vào hoàng thành! Soán vị xong, đưa ngươi lên làm hoàng đế!”



“Hiện tại vẫn chưa đến thời cơ.” Tịch Ly xua tay, “Trong tay Trần Tĩnh còn có binh mã, hơn nữa lại phân bố khắp nơi, đặc biệt binh lực ở vùng trung bộ của chúng ta rất yếu, một khi hoàng cung đại biến đoạt hoàng vị, bên kia tất sẽ tạo phản. Nếu Trần Tĩnh chết, chúng ra rơi vào tội danh soán vị, bên kia sẽ lấy cớ dựng cờ hiệu phò Trần thị để đánh tới, nói không chừng còn có thể xưng đế nữa. Mà Trần Tĩnh không chết, tất sẽ trốn đến phía đông, lúc bấy giờ hai bên đối chọi gay gắt, hắn có thể mượn việc soán vị mà đại tố văn chương​[98]​. Hoặc giả Trần Tĩnh bị giam lỏng, đám tướng lĩnh bên kia sẽ không ngoan ngoãn chịu sự chi phối, đến lúc đó phân sông đối địch, muốn thống nhất đã khó lại càng khó hơn, không tất yếu phải hao người tốn của!”



“Cho nên hiện tại chưa đúng thời cơ.” Viên Liệt cũng gật đầu, “Chúng ta vẫn phải nhẫn nại thêm nữa.”







Cùng lúc đó, mật thám đã sớm đem chiến cục báo vào trong cung, rằng Tề Diệc đã bắt sống Viên Lạc, đòi Viên Liệt hai mươi vạn nhân mã.



“Cái gì?!” Trần Tĩnh vỗ vào long án mà đứng lên, cười ha hả, “Trời cũng giúp ta! Trời cũng giúp ta!”