Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 68 : Hàn dạ tịch liêu

Ngày đăng: 11:58 18/04/20


Trần Tĩnh muốn tuyển phi, đây quả là đại sự, tuy bảo hắn tuổi cao thể nhược đa bệnh, nhưng dù gì cũng là vua một nước, muốn nữ nhân, chuyện đó chỉ cần hô một tiếng.



Quả nhiên, toàn bộ Nhạc Đô náo nhiệt hẳn lên, vương tôn quý tộc, chư hầu các nơi đều đưa cô nương tiến cung, nhiều hơn cả là những danh gia vọng tộc. Xem ra đầu năm nay thiếu thứ gì chứ không thiếu kẻ ngu, tất cả đều chẳng nắm rõ thời cuộc, đẩy khuê nữ đi làm vương phi hèn mọn, tiền đồ bấp bênh a.



Nhạc Đô nhất thời náo nhiệt khôn xiết, trong lúc trà dư tửu hậu người người chỉ bàn đến mỗi mỹ nhân.



Mà Viên Liệt dạo gần đây một mình quẩn quanh trong phủ, cái kiểu trước vừa quá bận rộn nay sống bình thường lại đâm nhàm chán.



Tịch Ly hiện tại một thân giữ hai chức trách Thừa tướng và phủ doãn Nhạc Đô, bận bịu quay cuồng, càng bận càng buồn chán, vì chẳng ai chơi cùng hắn.



Tước Vĩ vẫn ở trong hậu viện của hắn, Viên Liệt thường nhật ban ngày xử lý quân vụ bộn bề, đêm đến chuyên tâm tới nghe Tước Vĩ giảng bài, bấy giờ Tịch Ly mệt mỏi cả buổi đã sớm ngủ, vậy nên hai người căn bản không hề gặp mặt.



Hạ Vũ luôn ở cạnh Tiêu Lạc, nghiên cứu y thuật cũng tốt, nói chuyện yêu đương cũng được, dù sao người ta cũng trăm công nghìn việc, trừ phi tìm hắn cứu mạng bằng không cấm tiệt Tịch Ly quấy rối!



Kỳ quái nhất chính là Viên Lạc. Hắn cơ hồ thành tâm thành ý theo đuổi Tề Linh, cả ngày đều ở bên Tề Linh, tìm mọi cách mua vui cho nàng, thực chất là khuấy đảo tưng bừng tâm hồn thiếu nữ khiến Tề Linh lưỡng lự suốt, không có lấy một khoảng trống để tìm đến Tịch Ly.



Nghiễm nhiên, có thể thỉnh thoảng quấy rầy Tịch Ly đôi chút, chỉ còn mỗi Tề Diệc.



Tề Diệc gần đây rất khác, đến bình thường không nói, lại còn đem đồ tới mời Tịch Ly ăn, hoặc đưa tặng các loại sách hiếm lạ. Hắn cũng chẳng dừng lâu, thấy Tịch Ly bề bộn nhiều việc, chỉ bắt chuyện qua loa, uống chén trà chi đó rồi đi ngay.



Tịch Ly chẳng nghĩ gì nhiều, đương nhiên… Tề Diệc biết giữ phép giữ tắc tính tình trầm ổn, tuyệt đối sẽ không phát sinh ra hiểu lầm. Tịch Ly chỉ biết, Tề Diệc là người tốt, hảo huynh đệ, hảo đại ca…



Hiện tại, lạc thú mỗi ngày của Tịch Ly chỉ còn lại khi dễ tiểu thố tử Trần Miễn, tiếc là Trần Miễn hắn cũng có cớ để chống lưng, bận khanh khanh ta ta cùng vị tình nhân đại tài tử của hắn, chẳng bao giờ chơi với Tịch Ly.



Trải qua tình cảnh ngày ngày như thế, Tịch Ly thấy mình sắp chết, đương nhiên, là chết vì bực bội lẫn buồn chán.



Chiều hôm đó, Viên Liệt lại tới tìm Tước Vĩ.



Buổi chiều lão đầu tham ăn, ăn cua xong lại còn ăn thêm hai quả hồng lạnh, hậu quả bị tiêu chảy, ngồi dính trong nhà xí. Viên Liệt quanh đi quẩn lại trong sân, sực nhớ đã mấy ngày không gặp Tịch Ly, bèn qua thăm.



Vừa đến cửa viện của Tịch Ly, bắt gặp hạ nhân bưng ***g thức ăn đi tới, cả một thực hạp…Viên Liệt lướt nhìn bên trong, nhận ra bữa tối cơ hồ chỉ mới động vài đũa, hỏi, “Tịch Ly ăn không vô sao? Bị bệnh?”



“Bệnh thì không có.” Tiểu nha hoàn phụ trách chăm sóc Tịch Ly hơi bất đắc dĩ lắc đầu, “Ân đại nhân độ này ăn thì ít, uống rượu thì nhiều, thật lo thân thể đại nhân không chịu nổi, nói đại nhân cũng không nghe.”



Viên Liệt nhíu mày, tên kia sao mới mấy ngày không quản mà đã ra cái dạng này?



Bước vội vào sân, vừa trông thấy cảnh tượng trước mắt, Viên Liệt liền vô thức giật khóe miệng… Muốn chết rồi!



Tịch Ly không tọa trên ghế đá, mà lại ngồi xếp bằng trên bàn, bình rượu bên người sớm chất thành một đống nhỏ, trên mặt đất Diệt Diệt đang gặm nửa con gà nướng, dưỡng đến mập mạp, xem ra Tịch Ly đã đem toàn bộ bữa ăn cho nó. Mà Viên Liệt nhìn tới Tịch Ly, dường như gầy đi nhiều so với mấy ngày trước, bạch sắc y phục trên người thoạt nhìn cũng rộng ra không ít, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, sao chẳng biết quý trọng bản thân gì cả.



“Ngươi đang làm gì vậy?” Viên Liệt tiến tới vươn tay đoạt lấy bình rượu Tịch Ly cầm.



“Ân?” Tịch Ly giương mắt nhìn qua, nhận ra Viên Liệt, trái lại thoáng giật mình, đã lâu không gặp tên nhãi này rồi! Cuối cùng cũng nhớ tới lão tử!



“Hừ!” Tịch Ly với tay giật bình rượu về.



Viên Liệt thấy tình trạng của Tịch Ly không ổn lắm, liền hỏi, “Uy, ngươi không sao chứ?”



“Không vui.” Tịch Ly trợn mắt liếc Viên Liệt.



“Vì sao?” Viên Liệt thấy quá đỗi lạ lẫm, cả ngày đem người khác lăn qua lăn lại vẫn không đủ vui? Mấy hôm trước còn nghe nói hắn suýt đốt cả nhà bếp mà.




Tề Diệc và Viên Liệt cùng sửng sốt.



Viên Liệt buông chén, “Tịch Ly, ngươi còn chưa tỉnh rượu a? Ta bảo ngươi nói rõ với Linh nhi, ngươi không thích nàng, để nàng an tâm lấy Viên Lạc.”



Tịch Ly cũng buông chén, “Nếu ta nói ta không thích nàng, nhưng cũng không muốn nàng lấy Viên Lạc thì sao? Các ngươi nghĩ Linh nhi sẽ nghe?”



“Vì sao?” Viên Liệt và Tề Diệc đồng thanh hỏi, chỉ thốt ra được mỗi câu ‘vì sao’, ngoại trừ nghi hoặc ra, tâm tình của Viên Liệt còn thêm bất mãn, Tề Diệc thì lại không lý giải nổi.



Tịch Ly tiếp tục cầm chén lên, mặt thản nhiên phán, “Bát tự không hợp.”



“Ách…”



Lúc này, đến phiên Viên Liệt và Tề Diệc cứng họng không phản đối được… Lý do thật hoàn hảo  a.



“Không đúng a!” Tề Diệc lắc đầu, “Hai ngày trước ta đã tìm người xem thử, nói bát tự vô cùng hợp.”



“Sai.” Tịch Ly nói rất quả quyết, “Bát tự Viên Lạc cấp là giả.”



“Hả?” Tề Diệc kinh ngạc.



Viên Liệt nhíu mày, hỏi Tề Diệc, “Bát tự Viên Lạc đưa ngươi đâu?”



Tề Diệc nhướn mày, lục túi, “Hai ngày trước ta đến tìm bán tiên, giấy vẫn còn đây.” Nói đoạn, đưa bát tự của Viên Lạc cho Viên Liệt.



Viên Liệt nhìn thoáng qua, một hồi mới nói, “Đúng được mấy phần, viết sớm hơn hai canh giờ.”



“Thực sự?!” Tề Diệc mở to mắt, “… Phải chăng Viên Lạc tính qua thấy bát tự không hợp, sợ cha ta có định kiến, cho nên mới…”



“Cũng hiểu được, đây chứng tỏ Viên Lạc thực sự rất thích Linh nhi a.” Viên Liệt ngó Tịch Ly, “Đâu thể chỉ vì một cái bát tự không hợp, liền chia rẽ hai người nha?”



Tịch Ly cười, không nói thêm nữa.



“Ta sẽ hỏi lại Viên Lạc.” Viên Liệt nghĩ trong chuyện này Viên Lạc thật vô phép, nên từ biệt hai người kia trước, chạy về tìm Viên Lạc.



Tịch Ly dùng xong điểm tâm, Diệt Diệt cũng được chăm no rồi, lại thấy Trần Miễn ôm tài liệu chồng chất ló đầu vào cửa viện, “Ân đại ca, Quý tướng tới.”



“Nga.” Tịch Ly gật đầu, “Ta đến ngay.”



“Ngươi bận, ta về trước vậy.” Tề Diệc đứng dậy, trong lúc vội vàng rời khỏi sân, bỗng nghe Tịch Ly gọi hắn, “Tề Diệc.”



Tề Diệc ngoái đầu lại.



Tịch Ly quan sát hắn một hồi, nói, “Đừng để Viên Lạc thú Linh nhi.”



Tề Diệc sửng sốt, khẽ nhíu mày, “Tịch Ly…”



“Ta không có ý gì.” Tịch Ly cười, “Chỉ mong ngươi nhớ kỹ… Nếu kẻ làm đại ca như ngươi  không gật đầu thì cha ngươi sẽ không gật, các ngươi mà gả Linh nhi cho Viên Lạc, cũng chính là tự tay đẩy nàng vào hố lửa.”



“Ách…” Tề Diệc nghe không rõ, còn muốn truy vấn đôi câu, Tịch Ly đã xoay người đi mất.