Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 69 : Tịch liêu ai tỏ

Ngày đăng: 11:58 18/04/20


Viên Liệt tìm Viên Lạc truy vấn chuyện sinh thần bát tự.



Viên Lạc hơi cúi đầu, không hề giải thích, chờ mãi đến khi Viên Liệt hỏi xong.



Viên Liệt khiển trách hắn một trận, chợt phát hiện hắn không cãi lại, lấy làm lạ hỏi, “Ngươi không có gì muốn nói ư?”



Viên Lạc trầm mặc thật lâu, rồi ngẩng đầu nhìn hắn, “Đại ca, ngươi không đồng ý để ta thú Linh nhi sao?”



Viên Liệt sửng sốt, mấp máy miệng, “Không phải ý đó…”



“Nếu ta tính ra bát tự tương khắc, người Tề gia có thể sẽ phản đối bọn ta thành thân.” Viên Lạc hỏi, “Vậy ngươi muốn ta phải làm sao đây?”



“Dù thế ngươi cũng không nên gạt người a, nhất định sẽ có ngày bị vạch trần.”



“A.” Viên Lạc bật cười, nhìn Viên Liệt, “Đại ca ngươi đã từng tính thử bát tự của ngươi và Tịch Ly chưa?”



Chỉ hỏi một câu mà khiến Viên Liệt muốn á khẩu không trả lời được, một hồi lâu, Viên Liệt phản biện, “Ta đang nói về ngươi và Linh nhi.”



“Linh nhi nhất quyết một lòng với Tịch Ly!”  Viên Lạc hỏi Viên Liệt, “Ta giúp ngươi cưới nàng không tốt sao?”



“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Viên Liệt nhíu mày, trái lại trong lòng có chút động, đúng là hắn không thích cái kiểu Linh nhi quấn lấy Tịch Ly, khi biết Linh nhi cùng Viên Lạc quyết định thành thân, hắn thực sự mừng thầm trong bụng.



“Ta thích Tịch Ly, thế nhưng Tịch Ly không ưng ta, nể tình huynh đệ, ta bỏ cuộc rồi.” Viên Lạc nói với chút sầu thảm, “Linh nhi chưa hẳn đã thích ta…Chí ít… Nàng cũng không ghét ta như Tịch Ly. Ta thích nàng, muốn thú về nhà sống yên ổn, ngươi bảo ta bỏ cuộc chỉ vì một cái bát tự sao? Đại ca, ngươi muốn ta đem lòng dạ vứt đi đâu đây? Phải chăng ngươi cho rằng cả Tịch Ly lẫn Linh nhi ta đều không xứng?”



“Ta không hề có ý này.” Viên Liệt lắc đầu, “Sao ngươi lại nghĩ về đại ca như thế?”



“Có đôi lúc ta nghĩ, trong mắt ngươi ta căn bản chẳng khác chi một đống rác rưởi.” Viên Lạc cười khổ nói, “Đặc biệt từ khi Tịch Ly tới, trong mắt ngươi chỉ có hắn, ngươi vẫn còn là Viên Liệt sao?”



Viên Liệt cảm thấy đâu đó trong lòng bị xuyên thấu, thoáng bực bội.



“Dù gì Tề Diệc cũng biết chuyện này rồi.” Viên Lạc lắc đầu, “Tâm ý ta đã nguội lạnh, các ngươi cứ bàn đi, Linh nhi không xuất giá thì thôi, ngươi giúp nàng tìm hảo nhân gia đừng để nàng bị người khi dễ, ta sẽ xuất gia làm hòa thượng.”



“Ai!” Viên Liệt cuống cuồng ngăn cản hắn, “Ngươi đừng nghĩ xằng, ngươi muốn chọc phụ thân tức chết a?!”



Viên Lạc cắn răng, cúi đầu im lặng.


Tề Diệc ngây ngốc gật đầu.



Tịch Ly bật cười, “Vậy có vấn đề rồi.”



Tề Diệc sửng sốt há hốc miệng, cũng ý thức được là có vấn đề.



“Ngươi với ta tốt nhất làm bằng hữu cả đời, ta không muốn thương tổn đến ngươi, cũng không muốn ngươi thương tổn người khác.” Tịch Ly nói xong, chợt cảm thấy nhiệt độ trên tay Tề Diệc thoáng cái hạ xuống, trong mắt phảng phất chút thương cảm.



Tịch Ly lắc đầu, quả là một kẻ thuần lương, rồi tự thấy việc mình làm có gì đó đê tiện, không nên lợi dụng hắn, dù chỉ một chút, quả nhiên…bản thân cũng là người ích kỷ.



Tịch Ly bỏ tay Tề Diệc ra, lơ đãng liếc nhìn Viên Liệt ở xa xa.



Mà nhãn thần của Viên Liệt lúc này tựa hồ có thể đốt sạch toàn bộ cây cối phòng ốc trong ngự hoa viên đi, vừa không chịu thua, vừa đố kị.



Tịch Ly thực sự khó nén khỏi bật cười, ngay cả một tia áy náy dành cho Tề Diệc mới đây cũng phai nhạt, lắc đầu lẩm bẩm rủa một câu, “Đồ ngốc.”



Tề Diệc ngẩn người, quay đầu lại, vừa vặn thấy rõ đôi mắt của Viên Liệt, trong nháy mắt lâp tức minh bạch.



Ngay khi bầu không khí đang căng thẳng, bỗng có tiếng chiêng trong trẻo vang lên, tổng quản thái giám hô to: “Tuyển phi bắt đầu!”



Sau đó nhạc trống nổi lên, Viên Liệt mới chậm rãi thu lại đường nhìn.



Tịch Ly thấy Tề Diệc đã nhận ra, nhân tiện nói: “Đắc tội rồi.”



“Không hề gì.” Tề Diệc quay sang, nghiêm túc nói với Tịch Ly: “Ngươi hết giận là tốt rồi, cần ta chọc tức Viên Liệt thì cứ nói thẳng, ta chẳng ngại đâu.”



Tịch Ly khẽ nhíu mày, Tề Diệc hẳn là một kẻ chung tình, là mẫu người đáng để cùng thề non hẹn biển sông cạn đá mòn đây, thế nhưng hắn vẫn không cách nào tiếp nhận được.



Tình cảm của người kia tựa như sơn trân hải vị, là mỹ vị nhưng vô pháp khiến hắn động lòng, mà kỳ thực Viên Liệt lúc thì xa cách, lúc thì kiềm nén rồi lưỡng lự, cảm tình kia có khi đường hoàng sâu đậm, có khi câu nệ hèn mọn, tựa như rượu mạnh có độc dược mãn tính. Thứ tình cảm ấy, càng vùng vẫy càng khắc sâu, tốt nhất cứ khắc thẳng vào lòng, khắc đến đẫm máu, mới không uổng phí một lần yêu.



Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Tịch Ly đứng bật dậy.



Tề Diệc sửng sốt, chứng kiến Tịch Ly bước nhanh qua chỗ Viên Liệt, đưa tay giật lấy bình rượu hắn cầm, mặt không biến sắc, đổ cả một vò đầy rượu từ đầu đến chân Viên Liệt, rót ướt cả người hắn.



Bất chấp toàn triều văn võ đang mục trừng khẩu ngốc, Tịch Ly vung tay ném bình rượu, giũ tay áo tiêu sái bước đi.