Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 70 : Nhân tâm khó dò

Ngày đăng: 11:58 18/04/20


Tịch Ly cứ thế gây khó xử cho Viên Liệt, cứ thế thản nhiên mà đi, toàn bộ hoàn hảo rơi vào tầm mắt của Trần Tĩnh đang chuẩn bị tuyển phi.



Dưới cái nhìn của Trần Tĩnh, oán hận giữa Tịch Ly và Viên Liệt cơ hồ đã đạt tới trình độ thủy hỏa bất dung rồi, chẳng hiểu sao tâm tình khá hơn hẳn.



Tề Diệc đuổi theo Tịch Ly ra ngoài, Trần Tĩnh cũng chứng kiến rõ ràng, ngấm ngầm khẽ nhếch khóe miệng.



Viên Liệt sầm mặt ngồi lại, không biết đang nghĩ gì trong bụng, hoặc chẳng nghĩ ngợi gì cả.



Buổi tuyển phi của Trần Tĩnh rất dung tục, chính xác là chọn nhan sắc và gia thế hảo, có thể sinh dưỡng tốt.



Kết cục tuyển ra hai người, một là Trân phi một là Dao phi.



Viên Liệt quan sát dung mạo yêu mị của hai vị được chọn làm Vương phi, bất đắc dĩ lắc đầu, bộ xương lão hóa của Trần Tĩnh đã muốn xụm đến nơi a, dốc sức hầu hạ hai nha đầu kia, phỏng chừng sẽ tổn thọ tới mười năm, không quá hai ngày sẽ mã thượng phong mà chết trong hương sắc nữ nhân.



Quần thần tuy ngoài miệng chúc mừng hoàng thượng, nhưng ý tứ trong lòng cũng chẳng khác chi Viên Liệt. Còn những kẻ đần độn nghĩ một khi họ Trần có hậu sinh là có thể thiên thu trường tồn, đều là kẻ ngu si!



Tịch Ly về đến phủ, tiếp tục những việc dang dở.



Tề Diệc theo hắn.



“Ngươi mau về đi.” Ân Tịch Ly đuổi hắn, ôm Diệt Diệt đến trường kỷ ngồi, lấy sách ra đọc.



“Ngươi đừng nóng giận.” Tề Diệc nói, “Ta đi mắng Viên Liệt một trận, bắt hắn đến nhận tội với ngươi, là hắn đã sai.”



Tịch Ly ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, mỉm cười, “Ngươi khẳng định là ngươi dám mắng hắn?”



Tề Diệc khựng lại, “Đương nhiên… dám.”



Tịch Ly khẽ lắc đầu, “Còn nhớ việc lần trước ta khuyên ngươi nên nhớ kỹ không?”



“Ân!” Tề Diệc gật đầu, “Ngươi bảo phải ngăn Tề Linh thành thân với Viên Lạc à.”



“Thế thì nhớ kỹ việc thứ hai.” Tịch Ly nói, “Đừng đắc tội Viên Liệt.”



Tề Diệc trễ môi mếu máo, quả nhiên ấn định trong mắt hắn, ngoại trừ Viên Liệt những kẻ khác đều là trùng, còn Viên Liệt là rồng!



“Ta nói hắn đôi câu thì đã sao.” Tề Diệc bất mãn, “Chắc gì hắn đã làm gì ta, bọn ta là huynh đệ mà…”



“Viên Liệt…” Tịch Ly cũng không ngẩng lên, cúi đầu lật sách, nhẹ nhàng đáp một câu, “Chỉ có mỗi Viên Lạc là huynh đệ.”



Tề Diệc nhìn hắn, “Kế đến nữa?”


“Hắc hắc.” Tịch Ly cười hăng hắc, “Trên đời này, lòng dạ của người thông minh nhất trái lại còn không bằng tâm tư của kẻ ngu xuẩn nhất, một khi đã thay lòng, thiên mệnh cũng đổi theo, mệnh của bản thân cũng đổi, kết cục sau cùng, ngươi sẽ ăn năn đến chết! Đó chính là quả báo lão thiên gia dành cho ngươi, ngươi bảo ngươi muốn thắng thiên, thật sự ngươi tưởng ngươi là cái gì?!”



Viên Liệt vốn tưởng Tịch Ly đang chỉ tang mạng hòe​[102]​ để ám chỉ mình, trước giờ miệng mồm hắn chẳng chừa ai, nhưng khẩu khí lúc này, cơ hồ lại không phải vậy…



“Viên Lạc bị phụ thân đánh.” Viên Liệt chuyển đề tài, tiếp lời say của Tịch Ly.



“Ân.” Tịch Ly đưa tay nhẹ nhàng xoa ấn đường, “Đáng đánh! Đánh cũng vô ích, mệt thân, trộm gà bất thành còn mất nắm gạo.”



Viên Liệt nhíu mày, đảo mắt nhìn Tịch Ly, tựa hồ có chút khó hiểu, nhưng sau đó hắn liền âm thầm cân nhắc, thần sắc biểu hiện vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “Nga…”



“Ha ha.” Tịch Ly ôm vò rượu cười ha hả, chỉ tay vào mặt Viên Liệt, “Tên đầu đất nhà ngươi, trông biểu tình của ngươi kìa, ha ha.”



Viên Liệt bực bội, hỏi hắn, “Là ngươi bảo Tề Diệc đến cầu hoàng thượng hủy bỏ hôn ước của Viên Lạc và Linh nhi ư?”



“Ân đúng!” Tịch Ly cười, “Bát tự không hợp, hơn nữa hai ta bất hòa, Tề gia mâu thuẫn với Viên gia, dĩ nhiên đủ thuyết phục để hủy hôn sự này.”



“Chia rẽ hai người bọn họ có lợi gì cho ngươi?!” Viên Liệt sầm mặt, “Tội tình gì ngươi phải làm chuyện dư thừa.”



Tịch Ly nghiêng mắt quan sát Viên Liệt, chẳng biết có phải vì quá chén hay không, trong mắt Tịch Ly toát ra đôi chút tà dị, Viên Liệt nhìn chăm chú, vô pháp xóa đi cảm giác động tâm, đành phải chuyển dời ánh mắt.



“Ngươi nên cảm tạ ta mới đúng, không thì Viên gia và Tề gia của các ngươi đã trở mặt rồi, ngươi quả là muốn thành toàn cho tiểu súc sinh kia a.” Tịch Ly buông cái vò rỗng.



“Cái gì mà tiểu súc sinh…” Viên Liệt bất bình.



Tịch Ly vừa định hồi đáp một câu, chợt bên ngoài có người báo vào, quan tuyên chỉ trong hoàng cung đến.



Tịch Ly liếc nhìn Viên Liệt, Viên Liệt nhanh chóng tìm chỗ ẩn thân.



Tịch Ly ngẩng mặt cân nhắc trước, đại khái cũng đoán được Trần Tĩnh muốn làm gì, không khỏi lắc đầu cười khổ__Trần Tĩnh này đúng là càng ngày càng có triển vọng!



Quan tuyên chỉ vào tới, truyền chỉ__Đại ý là, gần đây ở vùng núi tây nam Nhạc Đô xuất hiện nhiều sơn phỉ, lệnh Viên Liệt, Ân Tịch Ly lẫn Tề Diệc cùng nhau đi chinh phạt tiểu phỉ.



Tịch Ly tiếp chỉ xong, quan tuyên chỉ liền đích thân nâng hắn dậy, cười nói, “Ân đại nhân, hoàng thượng kỳ vọng rất nhiều vào ngài, Viên tướng quân và Tề tướng quân, ai cũng có sở trường riêng nhưng tính cách lại hoàn toàn bất đồng, vì vậy… Ân đại nhân phải, nhất định phải tận lực, hợp tác cùng bọn họ a.”



Tịch Ly gật đầu, bụng nghĩ ngươi đừng ba hoa nữa, chẳng phải là muốn ta nắm lấy cơ hội này gây mâu thuẫn ly gián để Viên Liệt và Tề Diệc thủy hỏa bất dung sao, thật trắng trợn!



Bất quá ngoài mặt vẫn phải nhọc công, Tịch Ly cười ha hả nói với quan tuyên chỉ, “Đại nhân yên tâm, thỉnh nhất định phải hồi báo hoàng thượng, Tịch Ly minh bạch, tuyệt đối sẽ không để hoàng thượng thất vọng.”



“Tốt lắm tốt lắm!” Quan tuyên chỉ lấy trong người ra một hộp gấm, bên trong có chút vàng bạc và ngọc ngà châu bảo, “Đây là hoàng thượng ban thưởng cho Ân đại nhân, biết đại nhân trước giờ thanh liêm, nhưng lại thích mua sách.”



“Nga, đa tạ đa tạ!” Tịch Ly vội vàng tạ lễ, nghĩ bụng Trần Tĩnh là đặt vốn đây, ngươi bỏ nhiều bạc, ta phải “bán mạng” tận tụy, bằng không thật có lỗi với tôn tử cuối cùng của Trần gia ngươi rồi.