Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 74 : Cảm nhận trong cuộc

Ngày đăng: 11:58 18/04/20


Cầu thang không cao, chỉ hai tầng mà thôi, đi lên cũng chẳng tốn nhiều công sức lắm, nhưng Hạ Vũ vẫn bước thật chậm, lúc sắp lên đến lầu hai, hắn túm lấy Ân Tịch Ly đang ở phía trước, “Đã biết rõ còn nháo.”



Ân Tịch Ly quay lại nhìn hắn, cúi sát đầu xuống, chăm chú quan sát kỹ Hạ Vũ hồi lâu, tỏ vẻ kinh ngạc mà “Ai nha nha” hai tiếng, “Ngươi không thích hắn sao?”



Hạ Vũ nhăn mặt lại, “Không rõ lắm, chỉ biết giang sơn dễ dổi, bản tính khó dời, dù sao cũng chẳng hay ho gì.”



Tịch Ly mấp máy miệng, nhìn Hạ Vũ từ trên xuống dưới, sao lại thành ra cái dạng thoát tục thế này?!



Ngay khi đó, chợt có tiếng cười từ lầu hai vọng xuống. Một là của Tiêu Lạc, cười đến sảng khoái, còn lại hẳn chính là thiếu niên kia, thanh âm trong trẻo, rất êm tai, tiếng cười nghe cực kỳ ái muội.



Tịch Ly tức giận, xoay đầu sải bước lên lầu, Hạ Vũ ngước mặt nhìn nhìn, bất đắc dĩ, đành theo sau.



Tịch Ly lên đến lầu hai, phát hiện Tiêu Lạc ngồi quay lưng về phía cầu thang, nghĩ vừa hay, bèn cùng Hạ Vũ đến bàn ngay sau lưng hắn ngồi… Dù gì cũng là nhã tọa mà, ít nhiều có vài chậu hoa che chắn một chút, Tiêu Lạc không phát giác ra cả hai.



Tịch Ly và Hạ Vũ ngồi xuống.



Có hỏa kế đến hỏi món ăn, Tịch Ly cũng đói, chỉnh thấp giọng gọi cả bàn rượu cùng thức ăn, mưu toan chốc nữa sẽ tính lên đầu Tiêu Lạc.



Nhìn lại Hạ Vũ, chỉ thấy hắn đang uống trà, ngắm quang cảnh ngoài cửa sổ, tựa hồ không mấy quan tâm đến động tĩnh bên bàn Tiêu Lạc.



Tịch Ly lắc đầu, Hạ Vũ làm sao vậy chứ? Nguyên bản tưởng rằng hắn thay hình đổi dạng, nhưng tính cách vẫn không thay đổi. Đừng nhìn tên này ngoài mặt trầm lặng, tính tình hắn lại tương đối cá biệt, từ việc hắn tự biến chính mình thành cái dạng này thì không khó nhận ra. Nói tóm lại, Hạ Vũ là kiểu người cực kỳ nặng tình, dám yêu dám hận, nếu Tiêu Lạc có lỗi với hắn, hẳn hắn phải quậy long trời lở đất mới đúng, nhưng hiện tại cớ sao lại bình tĩnh đến thế?



Tịch Ly hai tay chống cằm, hạ giọng hỏi hắn, “Ngươi sao vậy?”



Hạ Vũ uống một hớp trà, vẻ mặt thản nhiên, tựa hồ có điểm mệt, “Hắn đã vô tâm, cưỡng cầu chỉ vô dụng, thân phận hắn xem như cũng cao quý, không nhân nhượng được thì thôi đi, làm đồ đệ vẫn cứ làm đồ đệ vậy, tâm ta đã nguội lạnh lâu rồi.”



Tịch Ly nhíu mày, “Gạt người.”



“Nếu không còn có thể làm gì đây?” Hạ Vũ cười cười, “Đi tranh đoạt với kẻ khác rất vô nghĩa.”



Tịch Ly bất mãn.



Hạ Vũ thấy biểu tình của hắn, mỉm cười, “Ngươi kiếp này, chỉ có người khác tranh giành ngươi thôi, chưa từng phải tranh giành ai, thứ cảm giác ấy ngươi sẽ không hiểu được đâu.”



Tịch Ly ngẩn người, bỗng chốc dường như có nhiều loại cảm xúc, kẻ chưa hề kinh qua sẽ không hiểu! Bản thân hắn chưa từng trải, Viên Liệt cũng chưa nếm qua! So ra, Viên Lạc lại phải tranh đoạt cả đời.



Tịch Ly một tay chống cằm, tỉ mỉ cân nhắc, ngẫm thấy vô cùng có ý tứ! Đích xác, có những kẻ tranh đoạt cả đời, tranh mãi thành tật, cứ cho rằng chẳng có gì thuộc về mình. Mà có những người cả đời chưa từng phải tranh giành, kết quả thành ra không biết trân trọng thứ gì. Bởi vậy, kẻ giành giật thì quá tay,còn người chẳng màng thì bỏ lỡ… Đủ để thấy, vấn đề của những  người lỡ mất cơ hội trên thế gian này, đâu phải muốn giành là giành được, cũng không phải không muốn tranh nghĩa là chối từ được sự việc.



Tịch Ly mang chấp niệm trong lòng, thần sắc cũng ưu tư. Hạ Vũ trông thấy một mực lắc đầu, dùng đũa điểm nhẹ lên trán hắn, “Nghĩ cái gì vậy?”



Tịch Ly ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói, “Nếu đến bốn mươi tuổi mà hai ta còn độc thân, nhất quyết phải cùng nhau xa chạy cao bay nha.”




Như Hoa mãn nguyện rời đi.



Tiêu Lạc gạt gạt mồ hôi, dè dè dặt dặt liếc mắt nhìn Hạ Vũ, nói, “Khẳng định nàng đã nhận lầm rồi…”



Tịch Ly ở một bên phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy! Hiện tại không ít người vừa anh tuấn tiêu sái vừa có thân phận cao quý như Tiêu đại tướng quân, nhất định đã nhận lầm rồi!”



Tiêu Lạc tức đến xanh mặt, nếu không ngại Viên Liệt xử mình, hắn không hung hăng đập Tịch Ly một trận mới lạ.



Ngay lúc ấy, tại cửa cầu thang có một phú gia công tử cầm ***g chim xuất hiện, nhác thấy Tiêu Lạc, vẫy gọi, “U! Tiêu huynh!”



Tiêu Lạc cũng chẳng biết hắn có quen người này hay không, bất quá nếu đã chủ động chào hỏi trước, hơn nữa người nọ trang phục hoa mỹ trông không phú cũng quý, Nhạc Đô là đất danh vọng, chắc là tôn tử nhà vương công quý tộc, nên cũng miễn cưỡng cười cười cho có lệ.



Lại nghe vị thiếu gia kia nói, “Tối nay nhớ đến Bát Bảo các, hôm nay là ngày tuyển hoa khôi đó! Hôm nọ ngươi bỏ ba nghìn lượng bạc để mua đêm đầu của hoa khôi, đêm nay biết đâu lại được diễm phúc nữa.”



Tiêu Lạc há hốc miệng, vị công tử kia cười ha hả đi tới, Tịch Ly vội đứng lên hòa giải, một mặt lẳng lặng dúi bạc cho tên công tử, “Trương công tử đã lâu không gặp, ha ha, bọn ta đang bàn việc, đêm nay gặp ở Bát Bảo các a!”



“Nga, hảo hảo!” Công tử kia hoan hoan hỉ hỉ bước sang chỗ khác dùng trà.



Tịch Ly ngồi xuống, chẳng đợi Tiêu Lạc mở miệng, nói ngay với Hồng nhi ở đối diện sắc mặt tái nhợt, “Ai… Hồng nhi cô nương, nam nhân gặp dịp thì chơi thôi mà, mọi người đều là kẻ ở chốn quan trường, đừng để trong lòng. Cứ yên chí, vị trí Tiêu gia đại thiếu phu nhân khẳng định là của ngươi, chỉ chờ sinh oa nhi a, là chuyện sẽ ổn.”



“Ngươi…” Hồng nhi hung hăng đưa mắt trừng Ân Tịch Ly, đứng phắt dậy, vung tay tát Tiêu Lạc, “Ngươi cư nhiên trở nên quá quắt như thế, khó trách cha vẫn bảo quan trường là hồ nhuộm, bên trong chẳng có kẻ nào tốt… Ngươi thật đáng khinh, chuyến này ta sẽ tìm Tiêu bá bá xin từ hôn!” Nói đoạn, sực nhớ đến lễ vật ra mắt Tiêu vương gia tặng, gỡ hết vòng ngọc phỉ thúy xuống, ném trả cho Tiêu Lạc, phẫn nộ bỏ đi.



Tịch Ly gãi gãi đầu, nhìn cô nương nọ vội vã xuống lầu, chưa kịp phản ứng gì, cánh tay đã bị Tiêu Lạc túm chặt.



“Uy!” Tịch Ly kinh hãi, “Ngươi muốn gì, quân tử động khẩu bất động thủ nha, ngươi có chứng cứ không?”



Ai ngờ đợi cả nửa ngày, Tịch Ly vẫn không thấy quả đấm của Tiêu Lạc, còn cánh tay bị Tiêu Lạc nắm thì lắc qua lắc lại dữ dội, “Ngươi tài thật a, ta nghĩ suốt ba đêm không ra được cách từ hôn, biện pháp này quá hay, về sau ta sẽ dùng chiêu ấy để đối phó cha ta!”



Tịch Ly há to miệng, Tiêu Lạc quay lại nhìn Hạ Vũ, “Vũ…”



Hạ Vũ cũng đứng dậy, phán, “Ăn no rồi thì trở về đi.” Nói đoạn xoay người bỏ đi.



“Ai!” Tiêu Lạc nhanh nhảu đuổi theo.



Tịch Ly chống cằm ngồi yên tiếp tục gặm đầu vịt, thế cũng tốt a…Quả nhiên hôm nay là ngày hoàng đạo đại cát đại lợi a.



Đang ăn ngon lành, Tướng gia phủ phái người tới, Trần Miễn chuyển lời cho hắn, báo mọi thứ đã được chuẩn bị tốt.



Tịch Ly gật đầu, thanh toán bạc rời đi… Hắn vừa đi vừa lắc trống bỏi. Vì thế gian nơi đâu cũng có cơ duyên, vừa rồi nghe Hạ Vũ nói qua một phen, Tịch Ly bỗng nhiên nghiệm ra được vài ý nghĩ mới.