Quốc Tướng Gia Thần Toán
Chương 75 : Mắt say mơ màng
Ngày đăng: 11:58 18/04/20
Tịch Ly vội vội vàng vàng về tới phủ nha, thấy Trần Miễn và Quý Tư đã hiện diện.
“Tịch Ly a, ngươi đã về.” Quý Tư tiến đến, chụp lấy cánh tay Tịch Ly, khẩn thiết nhìn hắn.
Tịch Ly bị hắn dọa cho một trận, “Quý tướng, làm sao vậy?”
“Phi tử hoàng thượng vừa thu nhận, tuyên bố đã có thai.”
“Gì?” Tịch Ly há hốc miệng, “Không phải chứ…Ta tưởng Trần Tĩnh bất lực, không ngờ càng già càng lợi hại a.”
“Ai nha.” Quý Tư lắc đầu, “Không phải chuyện đó! Ngươi tính toán thời gian xem!”
Tịch Ly sửng sốt, gãi gãi đầu, “Cũng đúng ha, quá nhanh rồi đi…” Nghĩ tới đây liền bụm miệng, “Nga nha! Phải chăng Hoàng thượng đã bị cắm sừng?”
“Chậc.” Quý Tư lắc đầu, thở dài, “Nghe đồn là thiên dựng!” (thai trời)
Tịch Ly ngơ ngác, “Thiên cái gì?”
“Cứ gọi là Long chủng, thiên mệnh thai gì đó. Nghe đâu thời điểm hoàng thượng lên giường với tân phi nọ, nàng gặp đúng vận. Trước lúc cộng sàn hoàng thượng có khấn cầu trời xanh. Tính tới hiện tại chỉ mới mang thai được một tháng, lại còn tuyên bố là nam hài.” Quý Tư bấm ngón tay tính toán, “Chuẩn thì chuẩn, đương nhiên…. Bản lĩnh của Quế Thiếu Nghĩa kia cũng không tồi, mới một tháng mà đã có thể bắt mạch chẩn ra có thai, còn dự đoán được nam nữ, ta nghĩ ngay cả Hạ thần y cũng không có bản lĩnh đó.”
“Quế Thiếu Nghĩa?” Tịch Ly nghe xong, tựa hồ chột dạ, chắp tay sau lưng rảo quanh sân, “Lại là tiểu tử này a…”
“Tịch Ly?” Quý Tư hạ giọng nói, “Hiện tại Quế Thiếu Nghĩa nói gì hoàng thượng sẽ nghe nấy, hơn nữa trong lúc ngươi vắng mặt, ta nhận thấy thần sắc hoàng thượng tiều tụy, dường như không ổn lắm!”
Tịch Ly gật nhẹ, bụng thấu triệt, ngẫm nghĩ một chốc rồi hỏi Trần Miễn bên cạnh, “Những việc ta nhờ ngươi chuẩn bị đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Ân!” Trần Miễn gật đầu, “Đã tung tin ra, khoảng chừng hai ngày sau sẽ có kết quả.”
“Tốt lắm!” Tịch Ly gật đầu, khẽ duỗi lưng mệt mỏi, “Lâu rồi không gặp Tước Vĩ lão nhân, đến uống chén rượu với hắn thôi.”
“Ai.” Quý Tư vội níu hắn, “Ngươi cứ thế mà đi à? Về phần hoàng thượng…”
“Quý tướng.” Tịch Ly vỗ nhẹ lên mu bàn tay Quý Tư, cười nói, “Dù có mang thai hài tử thật, cũng phải đợi tới chín tháng sau mới sinh ra được, gấp cái gì, địch bất động ta bất động, chỉ là trò tiểu nhân bịp bợm thôi. Địch nhân chính của chúng ta, hoàn toàn không phải những kẻ đó.” Nói đoạn, đỉnh đỉnh đạt đạt chuồn mất.
Quý Tư thấy cũng đúng, thở dài, nhận ra Trần Miễn đang mỉm cười nhìn theo Ân Tịch Ly rời đi.
“Trần Miễn? Có gì đáng cười nha?” Quý Tư hiếu kỳ.
“Nga…” Trần Miễn gãi gãi đầu, “Chẳng biết vì sao, ta cảm thấy Tịch Ly chung quy không phải kẻ sống vội, dường như lúc có thể vui vẻ thì sẽ thoải mái tận hưởng không hề bận tâm đến những thứ loạn thất bát tao, rất phóng khoáng.”
Quy Tư ngẫm lại những lời hắn nói, cũng chỉ cười lắc đầu, vỗ vai hắn, “Đó là tâm trạng của nhân tài đoán biết thiên mệnh a…Tiếc rằng trong thiên hạ chẳng có được mấy người như thế, hầu hết chỉ toàn kẻ ngu si mãi cầu danh trục lợi thôi.” Nói đoạn, cười ha hả rời đi.
…
“A?” Tước Vĩ ham rượu, lấy không được, bèn càu nhàu, “Tiểu ni tử (cô gái nhỏ), đừng cố chấp nữa, trong lòng người ta không có ngươi.”
Tề Linh giậm chân, giấu bình rượu đi, “Đáng ghét, thế còn Viên Lạc?”
“Ân?” Lão đầu mơ mơ màng màng, thuận miệng phán một câu, “Lòng hắn càng không có ngươi, hắn là tên lang tể (sói con).”
“Cái gì?” Tề Linh đẩy hắn một phát, “Ngài biết ta nói tới ai không? Nói bừa!”
“Ai gạt ngươi chứ!” Tước Vĩ đoạt vò rượu, “Nếu ta là ngươi a, ta sẽ lấy thái tử mập kia, đó mới là hôn phu tốt, bảo bọc ngươi bình an đến già, lên tới thiên đường vẫn còn ân ái.”
“Ngài đáng ghét chết được! Có quỷ mới lấy tên béo đó!” Tề Linh đập bình rượu, xoay người bỏ ra ngoài.
Vừa đi tới cửa, lại chạm mặt Viên Lạc đang tiến vào từ đại môn, tựa như mới tới, hai bên đụng phải đầy tâm trạng.
“Linh nhi?” Viên Lạc nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu.
“Ngươi đáng ghét!” Tề Linh lại nổi nóng, cảm thấy thật ủy khuất, Tước Vĩ cư nhiên bảo nàng đi lấy gã thái tử nhu nhược kia, tức chết người đi được! Tề Linh rơm rớm nước mắt bỏ chạy mất.
“Linh nhi!” Viên Lạc gọi theo nàng một trận, thấy nàng đã chạy xa, quay đầu nhìn vào viện.
Lúc bấy giờ, Tước Vĩ đột nhiên đứng dậy, với tay lấy một cái đùi gà trên bàn, vừa gặm vừa cười đắc ý bước ra ngoài.
“Lão gia tử… Ngài không có say?” Viên Lạc xuất ngôn xong liền phát hiện lỡ lời. Hắn đang giả vờ mới đến, nói thế chẳng phải tự thú với Tước Vĩ hắn vừa nghe trộm sao?
“Ân?” Tước Vĩ hỏi lại, “Sao ngươi biết ta không say?”
Viên Lạc nhíu mày, “Rõ ràng ta vừa thấy ngài ngã qua ngã lại mà?”
“Ha ha.” Tước Vĩ cười khẩy, “Ai bảo đứng vững nghĩa là không say, ngã tới ngã lui thì nhất định say? Cũng như con người vậy, ai nói thoạt nhìn điên điên khùng khùng thì nhất định là kẻ không bình thường? Mà kẻ đường hoàng học theo bộ dáng cẩu, còn không phải điên sao? Ân?”
Viên Lạc khẽ biến sắc, cười gượng hai tiếng, “Lão gia tử thật biết đùa.”
“Đừng tỏ thái độ đó với ta.” Tước Vĩ phất tay áo, “Con người a, phải có lương tâm, tạo nghiệt sẽ bị trời phạt. Không bình thường cũng chẳng sao, nhưng điên rồi tạo nghiệt thì…”
Viên Lạc đứng một chỗ, nhìn Tước Vĩ lão đảo đi phía trước.
Hắn biết, hắn chỉ cần khẽ nhấc tay lên, đánh tới một chưởng, Tước Vĩ đang lảo đảo sẽ rơi xuống hồ chết đuối, không ai có thể phát hiện ra hành vi của hắn, chỉ tưởng rằng lão đầu quá chén, bất cẩn tự ngã xuống hồ.
Thế nhưng, mãi đến khi Tước Vĩ rời khỏi sân, Viên Lạc vẫn đứng yên bất động, sắc mặt bình thản không có bất kỳ biểu tình gì. Bỗng nhiên hắn mỉm cười, nguyên lai trên đời này đáng sợ nhất chẳng phải suy đồi, mà là biết rõ bản thân trở thành kẻ xấu, nhưng vẫn không hề cảm thấy bất an.
Nhẹ nhàng chắp tay ra sau lưng, Viên Lạc thong thả bước ra ngoài.