Quỷ Dạ Xoa

Chương 11 :

Ngày đăng: 14:16 18/04/20


Dãy núi xanh mướt một màu. Sáng sớm, những giọt

sương như lớp lụa mềm mại bao trùm lên ngọn núi Thương Sơn. Trời còn

chưa tỏ, cô đã rời giường, mặc quần áo, xách giỏ trúc ra khỏi

thôn. Để tránh hơi ẩm, chướng khí và nước sông bất ngờ dâng

cao, người dân gần sông đều dựng khung nhà rất cao, giống như treo lơ

lửng giữa không trung.



Có người dựng nhà bằng trúc, có người giống cô dựng nhà bằng

gỗ, nhưng tất cả các căn nhà đều có một đặc điểm chung đó là tầng một treo lơ lửng giữa không trung, tầng hai mới dành cho người ở.



Bởi vì còn sớm nên đa số mọi người còn đang say giấc.



Trong sương trắng mịt mù, một ông cụ ngồi trước cửa hiên hút thuốc.



Từ xa, cô gật đầu với ông.



Thấy cô, ông lão rũ mắt, khuôn miệng già nua khô quắt nhả ra một làn khói trắng.



Khói và sương mù nhanh chóng hòa lẫn với nhau trong không khí,

làm khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của ông lão càng thêm mông

lung mơ hồ. Cô rõ, ông ấy biết cô muốn đi đâu, mà đối với nơi cô

muốn đi, ông ấy sợ. Thu hồi tầm mắt, cô tiếp tục đi về phía

trước, rời khỏi cái thôn nho nhỏ này, đi trên đường núi gập

ghềnh. Đường này do người trong thôn đi lâu mà thành. Đường nhỏ

quanh co vắng vẻ, thông tới nơi sâu nhất của rừng rậm.



Ráng hồng cuối chân trời, đẹp đến nỗi làm cho người ta không

muốn chớp mắt, lúc cô đi trên con đường cạnh sườn núi, không

nhịn được nghỉ chân.



Đứng ở chỗ này, cô có thể trông thấy thôn xóm dưới chân núi, có vài gian nhà đã lượn lờ khói bếp.



Nếu trời quang đãng, trên đường về nhà, cô thậm chí có thể

nhìn được xa hơn, thấy dòng sông quanh co xinh đẹp, thấy ruộng

lúa chạy dọc hai bên bờ sông, thấy dãy núi phương xa, và rặng núi

cao trùng điệp xa hơn nữa.



Có người nói, ở bên kia những ngọn núi cao ấy, có càng nhiều

bình nguyên bao la, càng nhiều dòng sông rộng lớn, và càng

nhiều người hơn.



Nhưng cô chưa bao giờ thấy được, cô chưa bao giờ rời khỏi nơi này, ngọn núi này.



Người trong thôn đến rồi đi, chỉ có cô luôn ở tại nơi này.



Mây mù từ bốn phía trên sườn núi chầm chậm hạ xuống tới chân núi.



Nếu như thời tiết không tốt, sương mù dày hơn một chút, thôn xóm

cạnh sông sẽ hoàn toàn bị sương mù che phủ. Đứng nhìn từ đây, thôn làng dường như chìm giữa biển mây.
Mười năm dường như trôi qua trong chớp mắt.



Qua nhiều năm như vậy, không phải cô chưa từng nghi ngờ sơn thần liệu có tồn tại hay không.



Nhưng mỗi khi thầy mo đặt cống phẩm trên bàn trở về, lần sau trở lại, cống phẩm kia đều biến mất.



Có một lần, thầy mo đặt cống phẩm lên bàn, lúc đưa cô trở về,

cô tò mò quay đầu lại, chỉ một chớp mắt đã không thấy cống

phẩm trên bàn đâu nữa.



Sau đó, lúc theo thầy mo tới, cô không nhịn được để lại một đóa hoa nhỏ.



Lúc cô ở trong rừng quay đầu lại, đóa hoa kia cũng biến mất.



Cô chưa bao giờ dám nói cho thầy mo chuyện đóa hoa kia, ngoại

trừ đồ cúng, con người không được phép để lại bất cứ thứ gì

ở nơi này.



Sau này, cô theo thầy mo tới đây hết lần này tới lần khác, hết năm

này tới năm khác. Thầy mo dần già đi, bị bệnh, sau đó từ giã

cõi đời. Khi thờ cúng trở thành trách nhiệm của cô, cô không

nhịn được trồng hoa cạnh mỏm đá. Cô thề, có vài lần quay về,

cô có cảm giác có người nhìn mình chằm chằm. Có lẽ là sơn

thần, cô nghĩ. Nơi này là nơi sâu nhất trong rừng, không có động vật, ngay cả côn trùng và rắn cũng không có.



Có lẽ bởi vì thế nên hoa ở nơi này lúc nào cũng vô cùng kiều diễm.



Dâng cống phẩm lên, cô ngồi trên cỏ, vừa lấy cơm trưa trong giỏ

trúc ra ăn, vừa hưởng thụ ánh mặt trời và làn gió nhẹ thổi

tới.



Những đóa hoa đủ loại dập dờn trước gió.



Ăn cơm xong, cô nằm ngửa trên bãi cỏ, hưởng thụ cảm giác gió xuân phất qua mặt.



Một đám mây bay qua khung trời nhỏ kia, hơi che khuất ánh mặt trời, rồi lại chậm rãi bay đi.



Cô nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng mùa xuân ấm áp.



Ở đây luôn yên tĩnh và ấm áp như vậy.



Có đôi lúc nằm ở nơi này, cô cảm thấy mình cùng mặt đất và rừng cây hòa lại làm một.



Đối với các thầy mo trong thôn mà nói, nơi này là rừng cấm, nhưng đối với cô, nơi này là nơi cô nghỉ ngơi.



Cô hít một hơi thật sâu, để cho hương hoa, hương cỏ và mùi bùn đất lấp đầy tim phổi.



Cô mỉm cười, khóe miệng cong lên. Cô thả lỏng, rồi lại bất giác từ từ chìm vào giấc ngủ.