Quỷ Dạ Xoa
Chương 12 :
Ngày đăng: 14:16 18/04/20
Lại là cô gái kia. Trên người cô mang vòng bạc
trừ tà, phía trên còn tết ngọc lưu ly bảy màu. Nó thật sự không
thể tin được, cô lại nằm trên cỏ ngủ thiếp đi như vậy. Mặt
trời bắt đầu chếch bóng, tuy nơi cô nằm vẫn còn ánh nắng nhưng
bóng cây đã tới bên cạnh cô rồi.
Nó phải về, nhưng hôm nay vẫn còn sớm, đêm qua yến tiệc kéo
dài đến sáng sớm, các chủ nhân uống rượu, ầm ĩ đến tận buổi sáng, bây giờ bọn họ còn đang ngủ.
Trước đây, người tới luôn là một lão già, sau đó ông ta mang cô
theo cùng, lúc đó cô còn nhỏ, cao chưa tới một nửa lão già kia.
Nhưng cô dần dần trưởng thành, có một ngày, lão già không tới nữa, thành ra chỉ có một mình cô tới đây.
Nó đoán chắc ông ta đã chết rồi.
Sinh mệnh loài người dù sao cũng cực kì ngắn ngủi.
Khi chỉ còn một mình cô, cô bắt đầu trồng hoa ở đây.
Cô là một cô gái kì lạ, tất cả thầy mo đều sợ ở lại nơi này,
mỗi lần bỏ đồ xuống xong liền vội vã rời đi, chỉ có cô sẽ
nán lại. Giỏ xách của cô đã không còn ở dưới ánh mặt trời.
Nó ngửi thấy mùi thức ăn, rất thơm.
Bởi vì mùi thơm ấy mà nước bọt không kìm được tiết ra, mấy ngày nay nó đã không được ăn gì rồi.
Nó cảnh giác nhìn cô gái đang ngủ kia.
Hô hấp của cô đều đều, vẻ mặt thanh thản, có vẻ còn chưa tỉnh dậy.
Nó nuốt nước miếng trong miệng, lại liếc nhìn giỏ trúc, trong mắt lóe lên ham muốn tham lam.
Loài người đều không đáng tin.
Nhưng cô chỉ là một cô gái, cho dù thấy nó thì cũng có thể làm gì được nó nào?
Cơn đói thôi thúc nó vươn tay ra khỏi cửa hang.
Ánh mắt trời bị tầng tầng lớp lớp lá xanh che đi, cửa hang hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Nó lặng lẽ cẩn thận bò ra, di chuyển trong bóng tối không phát
ra một tiếng động nào, đồng thời đề phòng nhìn cô cách đó không
xa.
Sợi dây cô đeo trên cổ sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Lưu ly bảy màu sáng như vậy khiến nó hơi sợ. Nó tự nhủ với
mình, không sao, cô ta còn đang ngủ, vòng trừ tà kia không khiến
nó bị thương được.
Nó thận trọng di chuyển đến bên cạnh giỏ trúc, mở nắp. Trong
giỏ trúc có trái cây và cơm nắm gói trong lá trúc. Nó đưa tay
cầm cơm nắm, vừa nhìn chằm chằm cô vừa mở miệng, cắn một
cái. Phát cắn này khiến nó vô cùng kinh hãi. Ngon quá! Ngon quá!
Vị ngọt của cơm, độ mềm vừa phải, nước thịt heo bên trong tràn đầy, trộn với dưa muối chua ngọt và lòng đỏ trứng gà ở
chính giữa, ngọt mặn vừa phải, rất ngon.
Nó dùng hai tay cầm nắm cơm, cắn hết miếng này đến miếng khác, ăn như hổ đói, ăn đến mức mặt mũi và tay dính đầy cơm. Ăn cơm nắm
xong, nó lại cầm trái cây lên, cắn rốp một miếng trái cây mọng
nước ngọt ngào, hoàn toàn quên mất chuyện phải đi lấy thức ăn cho
Bỗng nhiên, từ trong bóng tối phía sau truyền tới tiếng gầm bất mãn.
Nghe tiếng ầm ầm khi rõ khi không kia, mặt nó trắng bệnh, sợ hãi nhảy
dựng lên. Nhớ ra mình phải mau chóng mang đồ về, nó luống cuống không
thôi, nhét đóa hoa nhỏ vào ngực, dùng cả tay chân với tốc độ nhanh nhất
xoay người phóng vào nơi sâu nhất trong hang động u tối. Khi nó chạy hết đường hầm dài, tới nơi sâu nhất kia, một bàn tay còn to lớn hơn đầu nó
bất ngờ vung tới, đánh bay nó. Rầm một tiếng, nó đập vào tường đá, ngã
xuống đất. Đau, từ trên trán truyền ra. Nó cảm thấy một dòng chất lỏng
ẩm ướt dinh dính chảy ra từ vết thủng trên đầu.
“Khốn kiếp, bảo ngươi đi lấy đồ, tên rác rưởi nhà ngươi lại chạy đi đâu vậy hả?”
Chủ nhân của bàn tay khổng lồ kia có đôi mắt đỏ ngầu, sừng màu đen, hắn bực dọc gầm thét, nhe hàm răng nanh sắc nhọn với nó.
Nó sợ tới mức cả người run rẩy, hốt hoảng bò dậy, quỳ trên mặt đất, liều mạng dập dầu, vì hoảng và sợ mà phát run.
“Đồ đâu?” Hắn quát.
Nó móc từ trong ngực ra một cái hộp nhỏ màu đen khảm mây đỏ tinh xảo, sợ sệt dùng hai tay dâng hộp cao quá đầu.
Yêu quái có răng nanh sừng dài, miệng to như chậu máu kia, dùng một tay
cầm cái hộp, sau đó đạp nó một phát, một lần nữa khiến nó ngã lăn ra
đất.
Nó nôn tất cả mọi thứ trong bụng ra, nước mắt nước mũi chảy ra vì đau.
“Đồ tạp chủng vô dụng!” Hắn khinh bỉ nhìn nó, nhổ nước bọt tanh hôi lên
mặt nó, kinh thường mắng, rồi mới xoay người rời đi. Tuy bị đá bể đầu
chảy máu, nó vẫn run sợ bò dậy lần nữa, không dám chậm trễ vội vàng đi
theo. Lúc nó đứng dậy, một đóa hoa bị đè nát tả tơi rơi xuống từ trong
người nó.
Đóa hoa nhỏ màu trắng bị dính máu dơ bẩn của nó, trở nên tơi tả và xấu xí.
Nhưng nó vẫn nhặt đóa hoa kia lên, bỏ vào trong ngực.
Nó lưu luyến quay đầu lại, tuy rằng ở đây không còn nhìn thấy cỏ tươi lá xanh, không còn nhìn thấy ánh dương rực rỡ khiến người ta không thể
nhìn thẳng…
Nó căm ghét tất cả mọi thứ ở nơi này, nó muốn rời khỏi nơi này, nó muốn
chạy băng băng dưới ánh mặt trời, muốn hít thở bầu không khí sạch sẽ
trong lành, muốn thoát khỏi cuộc sống thấp hèn này.
Nhưng đây chỉ là vọng tưởng.
Nó quay đầu, ánh sáng trong mắt dần trở nên ảm đạm.
Cúi đầu, nó lau vết máu trên đầu, cũng không dám lau nước bọt tanh hôi
trên mặt, chỉ khiếp sợ. Một tiếng chửi bới khác vang lên, nó vội vàng đi theo.
Từ rất lâu trước đây, nó đã đánh mất tư cách sống dưới ánh mặt trời rồi.
Nó là quỷ.
Một con tiểu quỷ vô dụng, chỉ có thể để đám yêu quái sai bảo. Nó đã chạy trốn quá lâu, ẩn nấp quá lâu, lãng quên quá lâu. Trong quãng thời gian
vừa dài đằng đẵng vừa đau khổ ấy, nó thậm chí không nhớ nổi kẻ ti tiện
như mình tồn tại vì lý do gì. Theo đuôi chủ nhân phía trước, nó bước
từng bước trong vũng bùn lầy lội, đi càng sâu càng sâu vào trong bóng
tối, không dám vọng tưởng điều gì khác.