Quỷ Dạ Xoa
Chương 112 :
Ngày đăng: 14:16 18/04/20
Mùa hạ. Ánh mặt trời lóng lánh trong nước. Trên
mặt sông sóng gợn lăn tăn, thỉnh thoảng có thuỷ điểu bay vút qua sông.
Quá trưa, Tử Kinh ở trên bờ sông vớt giỏ trúc bắt cá thì nghe được tiếng trẻ con gọi.
“Tử Kinh! Tử Kinh!”
Cô đứng dậy quay đầu nhìn, thấy một người đàn ông cao lớn đánh xe lừa đi tới. Trên xe lừa ngoại trừ hắn còn hai đứa bé trai tíu tit vẫy tay với
cô.
Xe còn chưa tới thì hai đứa bé đã vội vàng nhảy xuống.
“A La, Ngõa Lạt! “Cô nở nụ cười, ôm hai đứa, cười nói: “Mấy tháng không gặp hai đứa nhoáng cái đã lớn thế này rồi!”
“Bởi vì bọn đệ ăn rất nhiều cơm mà.” Hai đứa bé vui vẻ nhào vào trong lòng cô, đồng thanh nói.
Cô còn chưa mở miệng đứa nhỏ hơn đã vội vã nói: “Tử Kinh, Tử Kinh, bọn
đệ có thể xuống sông không? Bọn đệ có thể xuống nước nghịch không?”
Đứa lớn cướp lời, nói: “Cha nói phải hỏi tỷ, tỷ đồng ý mới được.”
Cô mỉm cười gật đầu, “Ừ, có thể. Mùa mưa đã qua nhưng vẫn phải cẩn thận đó, đừng cách bờ quá xa.”
“Thật tốt quá!” Hai đứa bé hoan hô một tiếng, lập tức bỏ quên cô, cởi
quần áo nhảy xuống nước. Tùm hai tiếng, mặt nước tóe lên rất nhiều bọt
nước.
Mặc dù còn nhỏ nhưng khả năng lặn rất tốt, chốc chốc lại ngoi lên như hai con cá ở trong sông chơi đùa.
Nhìn hai đứa vui vẻ cũng khiến người ta cũng muốn cười theo.
Xe lừa lúc này mới đi đến bờ sông, người đàn ông đánh xe dừng xe lại,
giơ tay lên xòe ra trước mặt cô, cười xán lạn: “Ái chà! Đã lâu không
gặp! “
“Ca Nỗ đại ca, đã lâu không gặp.” Cô cười, lên tiếng chào hỏi hắn.
“Xin lỗi, đáng lẽ ta nên trực tiếp đưa mang thứ đó đến nhà muội nhưng
hai thằng nhóc này kiên quyết muốn tới bờ sông nghịch nước.
“Không sao.” Cô đưa tay che ánh mặt trời, ngửa đầu nhìn người đàn ông cao lớn này, mỉm cười: “Vất vả cho huynh quá.”
Ca Nỗ là thợ mỏ từ phía tây tới. Tộc bọn họ xưa nay luôn đào thạch anh
cho thầy cúng pháp sư. Thạch anh đào lên phải qua tộc của Ca Nỗ gia công mới có thể đưa tới chỗ cô. Bình thường đều là mấy tháng tới một lần,
nhưng bởi vì chiến tranh nên số lượng thạch anh tiêu hao tăng
nhiều nên Ca Nỗ mới phải tới hàng tháng.
“Đừng khách sáo.” Hắn cười hào sảng, đưa tay xoa đầu cô: “Muội đừng suy nghĩ quá nhiều, nghĩ quá nhiều sẽ có tóc bạc đấy.”
Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười. Chỉ có hắn còn có thể coi cô như cô bé mười tuổi.
Hắn cười nói: “Nào lên đi, ta đưa muội về. Hai thằng nhóc kia cứ để chúng nó nghịch thêm lát nữa.”
Tử Kinh cầm lấy sọt cá, dưới sự giúp đỡ của hắn nhảy lên xe, vừa lên vừa nhìn quanh, hỏi: “Chị dâu đâu? Sao không thấy tỷ ấy?”
“Nàng ấy sắp sinh nên ta để nàng ấy ở nhà.” Ca Nỗ nhìn cô, cười nói:
Hương vị Chua ngọt vào miệng nhưng không phải loại chua khiến da đầu tê dại mà là vị chua nhẹ mang theo chút thanh ngọt.
Vị chua ngọt này khiến người ta thèm ăn.
Hắn có chút kinh ngạc nhìn cái cốc trong tay. Quả mơ vẫn nhấp nhô trong nước.
“Thế nào?” Cô chờ mong hỏi: “Ngon đúng không?”
Hắn gật gật đầu, “Ừ, rất ngon.”
Cô mỉm cười ngọt ngào, “Chờ sau khi uống xong, quả mơ có thể lấy ra ăn,
sẽ không chua nữa. Nếu Ngươi muốn uống chua một chút thì thả hai quả,
nếu muốn uống nhạt thì thả một quả như thế này là được.” Tử Kinh cũng
rót một chén cho mình, “Lúc bình thường chỉ cần chôn hũ xuống đất là
được, có thể giữ rất lâu đó.”
Thật sự sẽ không chua sao?
Uống xong ly nước, hắn đưa tay chọc chọc quả mai nhăn nheo sau đó đưa tay lên liếm, kinh ngạc nhìn cô.
“Thật sự không chua.” Hắn nhìn cô nói.
Cô bật cười.
Hắn lấy quả mai từ trong chén ra cho vào miệng. Thịt quả mềm nhũn, lưu lại vị chua ngọt, ăn rất ngon.
Tử Kinh lấy một ít mơ từ trong hũ ra cốc, đồng thời giải thích cho hắn: “Giờ huynh bôi chút nước mơ lên thịt nướng thử xem.”
Hắn ngoan ngoãn nghe theo. Khi hắn cho thịt nướng dính nước mơ vào trong miệng nhai hai cái thì không khỏi trợn tròn mắt, kinh ngạc.
“Ngon quá!” Hắn nhìn cô tán thưởng, vui vẻ nói: “Thật lợi hại! Ăn rất
ngon! Ta thích! ” Vẻ mặt khoa trương của hắn làm cô cười không ngừng. Cô biết hắn thật sự rất thích. Gần đây hắn dần dần đã dám thể hiện sự yêu
ghét của hắn ở trước mặt cô, cũng không sợ hãi nhát gan như trước nữa.
“Ta cũng thích. ” Cô cười nói.
Nghe cô nói như vậy hắn càng vui vẻ hơn, liên tiếp hỏi: “Có thật không? Có thật không?”
“Thật, ta thích ăn kèm như thế này nhất.”
Hắn toét miệng, nhe răng cười, liên tục gắp vài miếng thịt nướng vào trong bát cô.
“Vậy nàng ăn nhiều một chút!”
“Ta không ăn hết nhiều như vậy, huynh ăn đi, ta no rồi.”
Cô cười tủm tỉm đưa cả bát cho hắn.
“Nàng chắc chứ?” Hắn nhìn bát ngập thịt lại nhìn cô, muốn ăn nhưng lại sợ cô sẽ đói.
“Chắc chắn.” Hắn có lòng như vậy cô rất vui. Cô cười nhìn hắn nói: “Ta
no lắm rồi huynh ăn đi. Để nguội sẽ không ngon nữa. Ta sẽ giúp huynh pha trà mơ.”
Nghe vậy hắn lúc này mới nhận lấy chén thịt kia, vui vẻ bắt đầu ăn.