Quỷ Dạ Xoa
Chương 113 :
Ngày đăng: 14:16 18/04/20
Tử Kinh nhìn hắn mặc áo tơi, ngồi bên cạnh đống lửa vui vẻ ăn thịt, bất giác nở nụ cười.
Mấy tháng này được cô cho ăn, hắn dần dần có da có thịt, không gầy đét
như xưa nữa. Vết thương trên người cùng trên mặt gần như đã biến mất
hết, nhìn có vẻ khỏe mạnh hơn rất nhiều. Cô biết hắn nghe lời đi tắm
sạch sẽ. Gần đây hắn thậm chí bắt đầu biết chải đầu, buộc tóc không để
tóc tai bù xù nữa. Bởi vì dần dần có tự tin, hắn từ từ đứng thẳng lưng
lên, không khom người, gù lưng, nhìn cao lớn hơn rất nhiều.
Con ngươi của hắn màu đen pha vàng.
Trước kia đôi mắt hắn vừa đen vừa đục, nhưng gần đây thỉnh thoảng cô sẽ
thấy mắt hắn trở nên trong veo, khiến ánh vàng trong mắt càng thêm rõ
ràng.
Có đôi khi nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, cô sẽ lầm tưởng rằng hắn là con người chứ không phải yêu quái.
Cô biết đây chẳng qua chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Nhưng cô tin tưởng thay đổi của hắn là tốt, cô kết bạn với hắn là đúng.
Yêu quái và tinh linh cũng không có gì khác nhau, con người thật ra cũng vậy.
Làm người không nên tự cao, làm yêu quái cũng không nên tự ti.
Người và yêu quái thật ra khác nhau không phải ở bề ngoài, sức mạnh hay tuổi thọ mà là hiểu lầm.
Người có thể làm ác, yêu quái cũng có thể hướng thiện.
Nhìn vẻ mặt đơn thuần của hắn, cô không kìm được, nói:
“Dạ Ảnh. “
“Sao?” Hắn nuốt nốt miếng thịt cuối cùng, chớp mắt nhìn cô. Cô cười nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của hắn. “Cảm ơn huynh bằng lòng tin tưởng ta.”
Hắn hơi sững sờ sau đó nở nụ cười, nói một câu làm mũi cô chua xót, “Cảm ơn nàng bằng lòng làm bạn với ta.”
Chỉ là một câu cảm ơn nhưng lại khiến cho cô đỏ mắt. Hắn lo lắng cô sẽ
khóc, hắn không biết nếu cô thật sự khóc thì hắn nên làm cái gì. May mắn sao cô không thật sự khóc mà trái lại còn nở nụ cười, giang tay ôm hắn. Khoảnh khắc đó hắn lại luống cuống giống như lần trước, sau đó hắn nhớ
ra nên phản ứng như thế nào.
Hắn giơ hai tay lên, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Đúng vậy, chính là như vậy.
Hắn không dám dùng sức sợ móng tay sắc bén làm cô bị thương.
Cho dù đã tắm rửa sạch sẽ, ưỡn thẳng sống lưng, hắn vẫn cảm thấy mình dơ bẩn, mặc dù chỉ là ôm nhẹ cô, hắn vẫn cảm thấy như mình đang làm bẩn
báu vật trong lòng.
Nhưng hắn không tài nào kháng cự mong muốn ôm cô, giả vờ như cô thuộc về hắn.
Dù chỉ ôm nhẹ cách lớp áo tơi, hắn vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim của cô, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô. Trên người cô có mùi thơm của ánh mặt trời. Ôm cô tựa như ôm gió xuân ấm áp. Hắn đã từng cho là mình
không có cách nào cảm thụ ánh mặt trời nữa. Hắn đã từng cho là hắn không bao giờ quan tâm đến những chuyện trên đời này nữa.
Hắn đã từng cho là hắn không còn quan tâm mình sẽ biến thành cái gì nữa.
Hắn thậm chí không quan tâm mình bị gọi là rác rưởi, không quan tâm mình đã trở thành phế vật đê tiện hèn mọn. Nhưng cô giang tay ra với hắn,
cho hắn ấm áp.
Cô khiến hắn một lần nữa nhìn thấy chính mình.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, cô gái trong lòng dường như thuộc về hắn.
Ấm áp thuộc về hắn, ánh sáng thuộc về hắn.
Hắn không thể nói rõ rung động trong lòng, chỉ muốn giữ lại giây phút tốt đẹp này.
Hắn muốn siết chặt hai tay, nhưng hắn không dám.
Sau đó, cô lùi lại, ngẩng đầu lên, mỉm cười với hắn.
Nhìn cô cười, hắn chỉ cảm thấy tim mình thắt lại.
“Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng.”
Hắn bật thốt lên lời hứa hẹn mà không cần nghĩ.
Cô kinh ngạc bởi lời nói đột ngột ấy nhưng vẫn cảm động vô cùng. “Ừ, ta
biết.” Tử Kinh giơ tay lên, vuốt mặt hắn, mỉm cười nói, “Nhưng huynh
phải béo lên một chút, trở nên mạnh mẽ cường tráng hơn một chút mới có
sức chứ.”
“Ta sẽ trở nên mạnh mẽ. “Hắn nghiêm túc nói.
Cô nở nụ cười, trở lại dọn dẹp đồ ăn.
Hắn biết cô không coi lời hắn nói là thật.
Hắn cứng đờ, bước chân hốt hoảng cũng khựng lại.
“Ta biết.” Hắn ngồi co lại trong bóng tối, quay người lại nhìn nữ pháp
sư gầy yếu đến thảm thương dưới ánh mặt trời, khàn khàn nói: “Ta biết
bọn chúng làm gì cô, cô sẽ quen dần thôi.”
Quen? Sẽ quen! Có điên mới quen được với chuyện này!
Cô không tài nào tin nổi vào tai mình lại nghe thấy hắn nói tiếp.
“Ta đã quen đấy thôi.”
Cô không nói được nên lời, kinh sợ nhìn chằm chằm kẻ đang co ro lại trong bóng tối.
“Thức ăn.” Hắn mang hoa quả tới trước mặt cô, “Mau ăn đi. Cô không ăn
cũng sẽ không khiến bọn chúng tha cho cô được đâu mà chỉ càng làm bọn
chúng tức giận hơn, tìm nhiều cách tra tấn cô hơn mà thôi.”
Cô tức giận ném hoa quả đi. Hoa quả lăn xuống bậc thang, một quả còn văng trúng hắn.
Hắn tức giận nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên đi lên, cắn răng nói, “Ăn đi, ăn cô mới có sức.”
“Giết ta…” Cô tức giận nhìn hắn, “Nếu như ngươi không thể thả ta đi vậy hãy sẽ giết…”
Hắn mỉa mai cao giọng nói: “Đã gọi là lời nguyền bất tử thì cô không thể chết được. Ta không thể giết được cô, cô không ăn cũng sẽ không chết,
chỉ có thể vĩnh viễn ở đây kéo dài hơi tàn. Nếu ăn thì ít nhất cô sẽ hồi phục nhanh hơn, sẽ không đau đớn như vậy, ít nhất là trước khi ‘chuyện
đó’ bắt đầu một lần nữa thì cô có thể bò dậy…”
“Sao ngươi biết? Ngươi đã từng bị nhốt ở đây? Ngươi rốt cuộc là ai?”
Cô tức giận lại không hiểu, cố gắng túm lấy hắn, muốn ‘nhìn thấy’ nhiều hơn nữa nhưng hắn lại nhanh chóng lui ra.
“Ta không biết.” Trong bóng tối Hắn âm trầm nhìn cô chằm chằm, “Ta không nhớ.”
“Ta có thể nhìn thấy.” Cô dụ dỗ hắn, “Ta có thể giúp ngươi nhớ lại.”
Nhìn nữ pháp sư tái nhợt gầy yếu này hắn không tiến lên mà còn lùi lại.
“Ta không muốn nhớ lại.” Hắn run rẩy, cao giọng nói: “Có một số chuyện quên đi sẽ tốt hơn.”
Hắn sợ hãi nhìn cô ta, sợ đến mức ngay cả tim cũng run rẩy. Hắn muốn
chạy trốn, bỏ chạy thật xa, không bao giờ quay lại đây nữa. Cô ta khiến
hắn nhớ lại những chuyện hắn không muốn nhớ. Nhưng hắn sợ cô ta sẽ nói
ra chuyện Tử Kinh mang đồ ăn cho hắn, sợ cô ta sẽ nói cô ta biết Tử
Kinh. Cho nên hắn bắt buộc mình đứng nguyên tại chỗ, trong bóng tối,
khàn khàn cầu xin, “Nếu cô còn là người thì xin cô đừng làm liên lụy đến nàng.”
Trên mặt cô ta có tức giận, tuyệt vọng cùng đau đớn vô tận.
“Cút! Ngươi cút ra ngoài cho ta!” Cô ta cầm hoa quả trước mặt ném về phía hắn.
Hắn không bị ném trúng, cô ta vốn đã kiệt sức rồi.
Trước khi hoa quả bay được tới chỗ hắn thì đã rơi xuống bàn đá.
Nhìn nữ pháp sư rơi lệ đầy mặt, hắn biết cô ta sẽ không nói ra, tạm thời không.
Cô ta còn là người, còn có kiêu ngạo, tự ái của cô ta.
Hắn im lặng xoay người, lách qua ánh sáng từ trên đỉnh chiếu xuống, rời khỏi đây.
Cô ta sẽ không nói ra, nhưng chỉ là tạm thời mà thôi.
Bí mật có thể bị tiết lộ bất cứ lúc nào khiến hắn sợ tới mức đau quặn dạ dày, ngũ tạng lục phủ đều như sắp nôn ra hết.
Hắn không thể tới cửa Thương Khung nữa, hắn không thể để cô ta lại nhìn
thấy hắn nữa, có lẽ cô ta sẽ quên mất sự tồn tại của hắn.
Về tới hang động âm u, hắn rúc vào góc, trốn tránh nghĩ.
Đúng vậy, cô ta sẽ quên hắn, hắn còn có thể tự quên chính mình cơ mà.
Chỉ cần hắn không tới nữa, cô ta sẽ quên, sẽ quên tất cả… Hắn không thể
làm gì được cho nữ pháp sư kia, cho nên chỉ có thể nhắm mắt lại, bịt
tai, không để ý. Hắn phải trốn, hắn phải trốn, hắn phải trốn, hắn phải
trốn, hắn phải trốn! Trốn rồi sẽ không liên quan tới hắn nữa, trốn rồi
sẽ không liên quan tới hắn nữa. Chỉ cần trốn qua khoảng thời gian này
cũng được.
Không sao, không sao đâu. Hắn đã trốn được, trốn được là tốt rồi, trốn được là tốt rồi, trốn được là không sao nữa rồi!
Hắn ôm đầu, trong lòng không ngừng tự thuyết phục mình. Nhắm mắt lại, cố gắng ngủ nhưng những ký ức rời rạc không ngừng xuất hiện.
Ác mộng ập đến như cơn lũ.
Hắn không tài nào ngủ say chỉ có thể choàng tỉnh hết lần này tới lần khác, run rẩy ôm đầu co lại trong góc…
Trốn tránh.