Quỷ Dạ Xoa

Chương 114 :

Ngày đăng: 14:16 18/04/20


Không thấy hắn đâu nữa. Mấy hôm trước, Tử Kinh cho rằng hắn chạy tới nơi khác, nên cô vẫn chưa quá để ý. Khu rừng này rất

lớn, hắn không thể lúc nào cũng đợi cô được, nhưng hắn chưa từng biến

mất lâu như vậy. Từ lần cuối cùng cô gặp hắn đến bây giờ đã nửa tháng,

cho dù cô đã thổi sáo lá cũng không thấy hắn theo tiếng mà đến nữa, thức ăn cô để lại nơi thờ phụng đã sớm bốc mùi chua, bắt đầu thối rữa.



Mười ngày trước, cô cho rằng hắn bị thương, cô tìm hắn khắp rừng, sợ hắn ngã vào chỗ cô không thấy được, đang hấp hối.



Từng ngày trôi qua, cô càng lúc càng sợ.



Cho dù hắn quyết định rời khỏi nơi này, cô cũng không cho rằng hắn sẽ đi mà không từ biệt.



Nhất định hắn đã bị thương nên mới không xuất hiện.



Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày cô đều đi tìm từ lúc mặt trời mọc cho đến hoàng hôn.



Vào thu, gió lạnh thổi tới, lá cây trong rừng dần đổi sắc, màu vàng, màu đỏ phủ khắp núi rừng. Trong gió thu cô thổi sáo lá gọi hắn, cô tìm tất

cả những nơi có thể tìm, lại không thấy bóng dáng hắn đâu. Lẽ nào hắn

không cẩn thận đi ra ngoài bị các thầy cúng phát hiện đả thương? Nhưng

cô không nghe thấy bất kì ai nói về chuyện có yêu quái lảng vảng quanh

đây.



Hay làm hắn bị thương không phải người, mà là yêu quái?



Trời sắp tối rồi.



Nhìn sắc trời tối dần, cô biết mình không thể ở lại chỗ này nữa. Sau khi trời tối, cô không thể ở trong kết giới, dù cô muốn cũng không dám, nếu như cô nán lại quá muộn, các pháp sư khác sẽ lên núi tìm.



Cô không thể quấy rầy bọn họ.



Hắn có thể không ở trong kết giới, cô đã dạy hắn cách ra khỏi rừng, cô

có thể ra ngoài tìm xung quanh kết giới, có khả năng hắn đã ngã xuống

sườn núi.



Cô ra khỏi rừng, quyết định cố gắng tìm thêm một chút.



Khi cô đang men xung quanh kết giới kiểm tra, đột nhiên liếc thấy trong

bụi cây cao vượt đầu người có cái gì đó đang động đậy, cô vội vàng xoay

người lại.



“Dạ…”



Cô vừa gọi hắn vừa chạy tới, bỗng có cái gì đó trong bụi cây đột nhiên nhảy tới trước mặt cô.



Vật đó đen sì, không phải Dạ Ảnh, là một con người. Đàn ông. Hắn tuy

rằng cũng quần áo nhếch nhác, bẩn thỉu, nhưng trên tay cầm một thanh đao sứt mẻ, chân mang đôi giày cỏ rách rưới. Đao hắn gần như chém phải cô,

cô càng thêm hoảng sợ, né tránh ngã xuống đất.
Tử Kinh.



Hắn hơi hoảng sợ, bò dậy trong góc phòng.



Tử Kinh.



Hắn muốn gặp cô, muốn đi tìm cô, cô sẽ an ủi hắn, sẽ hát cho hắn nghe.



Khát vọng được gặp cô vượt qua cả nỗi sợ bị chủ nhân phát hiện, vượt qua nỗi sợ lại bị gọi đến cửa Thương Khung.



Hắn run rẩy bò ra khỏi góc tối, chạy khỏi sơn động. Sắc trời đã tối,

nhưng vẫn còn chút ánh sáng mặt trời. Hộp nhỏ trên bàn đá chứng tỏ cô đã tới rồi đi. Hắn mặc áo tơi và bao tay, trong lòng vẫn cứ bất an. Trời

còn chưa tối hẳn, có thể cô còn đang ở gần đây.



Gió đang gào khóc.



Gió mạnh rung động núi rừng, lá cây không chịu nổi cuồng phong, bị xé

lìa khỏi cành, bay lên trời, đàn chim giật mình bay tán loạn.



Bỗng dưng, xa xa truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.



Là Tử Kinh.



Hắn ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới, hắn biết là cô, gió mang đến tiếng hét của cô.



Cô đã xảy ra chuyện, cô rất sợ.



Hắn không chút suy nghĩ, xông ra khỏi cửa hang, lòng nóng như lửa đốt dựa theo phương hướng cô từng dạy hắn, chạy ra khỏi rừng.



Bóng tối bao phủ trước mắt.



Trong lúc sợ hãi, cô nghe được từ phương xa truyền đến tiếng gì đó tựa

như tiếng dã thú phẫn nộ gầm thét. Gần như ngay lập tức, tiếng gầm đã

tới bên tai. Rầm một tiếng, bàn tay to lớn kiềm chế cô buông lỏng, theo

đó là tiếng hét thảm thiết. Cô ho khan, vội hít một hơi lớn. Trong miệng có vị máu tươi, tầm nhìn vẫn tối đen như trước, cảm giác đè nặng trên

người đã biến mất, chỉ có tiếng kêu gào tức giận kinh hoàng.



“Mẹ nó! Không phải mày nói không có ai à!”



“Giết hắn! Mau giết hắn!”



Cô nghe thấy tiếng thét của hai tên đào binh, còn có tiếng nức nở nghẹn ngào của một người.



“Tử Kinh, Tử Kinh… “