Quỷ Dạ Xoa

Chương 117 :

Ngày đăng: 14:16 18/04/20


Sương chiều nặng nề. Chẳng mấy chốc, mặt trời hoàn toàn biến mất ở bên kia rặng núi. Trời đã tối hẳn, nữ pháp sư đưa cơm đến cho cô, sau khi cô ăn xong thì tự mình muốn mang về phòng bếp.



Mấy ngày nay cô đã khá hơn rất nhiều, không còn lúc nào cũng hoa mắt chóng mặt nữa.



Nếu như có thể cô hy vọng mau chóng hồi phục.



Bưng đồ ăn, cô đi qua hành lang, nhưng lại nghe thấy tiếng cãi cọ từ cánh cửa phía trước truyền đến.



Cô vốn không để ý bọn họ đang nói cái gì, nhưng cô nghe thấy tên mình, sau đó mới phát hiện bọn họ đang thảo luận có nên tìm người thay thế cô lên núi đưa cống phẩm hay không.



Cô bất giác dừng bước.



“Tử Kinh là đặc biệt, cô ấy được A Mã tuyển chọn, chỉ có cô ấy mới có năng lực đóng cửa.”



“Đúng vậy, nơi đó không phải ai cũng có thể đến, chúng ta cũng không biết cách đi vào rừng.”



“Ngươi biết đây không phải vấn đề, các đời trước từng ghi lại phương pháp trên da cừu.”



“Vậy ngươi tình nguyện lên núi sao?”



Tất cả mọi người im lặng.



“Rút thăm đi, chọn ngẫu nhiên một người lên núi.”



Đề nghị này rất tốt nhưng ai cũng sợ người bốc trúng là mình, thế nên tất cả lại một lần nữa im lặng.



Muốn vào núi không dễ dàng, cho dù biết cách nhưng rất nhiều người đã từng một đi không trở lại.



Càng làm cho người ta bất an là nếu như đi một lần sẽ rất có thể trở thành người giữ cửa thay thế. Nếu có cái gì ngoài ý muốn, những người đã từng đi tám chín phần mười đều trở thành người giữ cửa kế nhiệm.



Không ai muốn cả đời bị trói trong này, lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ vì làm hàng xóm với đám yêu ma kia.



Bỗng dưng lại có người ngập ngừng đề nghị.



“Hay là chúng ta lại chờ thêm chút…”



“Đúng vậy, bây giờ mới nửa tháng thôi.”



“Qua một thời gian nữa xem sao…”



Các pháp sư hoảng sợ tán thành.



Đột nhiên An Ba Kim kích động lên tiếng.



“Các người bị điên sao? Một thời gian nữa là bao lâu? Tử Kinh bị thương, không qua mười ngày nửa tháng nữa không thể nào khỏe lại được. Cho dù khỏe lại thì thể lực cũng không đủ. Nếu giữa đường lại bị tập kích hoặc cô ấy té xỉu trong rừng thì sao? Nếu như quá một tháng, xảy ra chuyện, đến lúc đó ai chịu trách nhiệm?”



Các pháp sư im lặng một lúc. Một nữ pháp sư già trong số đó thở dài, “Ta thấy vẫn nên rút thăm thì hơn…”



“Không cần.”



Tất cả mọi người quay đầu.



Tử Kinh vén rèm lên, nhìn những pháp sư đã biết cô từ nhỏ. Pháp sư trong căn phòng này đều có chút thân phận, địa vị.



Mỗi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn cô, trên mặt bọn họ đều thoáng hiện lên cảm xúc phức tạp.



Cô mỉm cười, trấn an những bậc bề trên này, “Ta sẽ đi.”



Ngượng ngùng, bất an, xấu hổ giao thoa trên mặt bọn họ, nhưng rõ ràng nhất là nhẹ nhõm.



Mỗi người trong phòng này đều tận tâm tận lực cứu cô lúc cô trong lúc nguy kịch.



Bọn họ không phải là người xấu, Tử Kinh biết. Bọn họ chỉ là quá sợ hãi. Biết rõ như thế nhưng trong nội tâm cô lại vẫn còn có chút buồn bã.



“Nhưng vết thương của cô…” An ba Kim chần chờ nói.



“Không sao.” Tử Kinh nhìn bà, nói, “Ta đã tốt lên nhiều rồi, lên núi không phải vấn đề.”
“Nào.” Tử Kinh nắm tay hắn, đi về phía cửa sổ, hắn bất giác đi theo cô. Cô cầm lấy khăn vải sạch sẽ bên cạnh giường, quay lại quỳ trước hắn, nương ánh trăng nhẹ nhàng lau mặt cho hắn. Cô không dám đốt đèn, cô biết bóng hắn sẽ bị chiếu rọi lên trên cửa sổ, người phía ngoài sẽ tò mò đi lên xem xét. Thời gian qua cô đã băng bó rất nhiều vết thương cho hắn, cô biết nếu như hắn không đau thì nghĩa là gần khỏi rồi.



Dưới ánh trăng mờ, cô nhìn thấy lớp vảy trên mặt hắn khi lau quả nhiên bong ra từng mảng.



Hắn kinh ngạc nhìn cô chuyên tâm giúp hắn lau mặt, bất giác ngừng thở.



Trăng thu trong vắt.



Gió khẽ thổi bay tóc cô, lọn tóc đen lướt qua mũi hắn.



Trong lòng dâng lên một cảm xúc không tên quấn chặt lấy hắn, khiến hắn có chút khó chịu.



Hắn rất bẩn, bẩn không chịu nổi.



Không chỉ thân thể còn có trái tim.



Cô là người lương thiện, hắn chỉ là tiểu quỷ còn không bằng yêu quái thấp kém nhất.



Hắn vĩnh viễn không bao giờ có được người con gái trước mắt này.



Hắn biết, hắn biết, hắn biết rõ hơn ai khác, nhưng vẫn không tài nào ngăn cản được khát vọng đối với cô.



Tử Kinh ngước mắt, trông thấy hắn đang nhìn cô, cũng nhìn thấy khát vọng trong mắt hắn.



Cô bất giác ngừng tay. Trước đây hắn đã từng nhìn cô như vậy, khi đó cô chỉ cảm thấy đau lòng, nhưng hôm nay lại có thêm một thứ gì đó siết chặt trái tim. Cô không rõ đó là cái gì. Dưới ánh trăng ngũ quan của hắn rõ ràng, thật ra vốn không xấu.



Đôi mắt màu vàng kim của hắn phản chiếu khuôn mặt ngơ ngác của cô.



Trong ánh mắt hắn có khát vọng mang theo một chút tuyệt vọng.



Giống như vô thức, hắn giơ tay lên.



Tiếng tim đập dồn dập.



Cô chờ hắn chạm vào cô, nhưng tay hắn ngừng ở giữa không trung.



Hắn không thể chạm vào mặt cô như cô hay dịu dàng vuốt ve hắn. Móng vuốt của hắn quá dài, quá sắc. Bàn tay đen cứng của hắn ở trên mặt cô giống như hung khí.



Ý nghĩ này khiến hắn cứng đờ, nhưng khi hắn muốn rút tay về thì cô lại nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay hắn.



Hắn quên cả thở, chỉ có thể si ngốc nhìn cô.



Cô nhìn hắn, từ từ, từ từ, áp mặt vào lòng bàn tay hắn.



Khuôn mặt nhỏ mềm mịn của cô đầu tiên là hơi lạnh, sau đó dần ấm lên. Hơi ấm này từ lòng bàn tay truyền đến lồng ngực hắn.



Ấm áp như thế, chân thật như thế.



“Huynh không xấu.” Giọng cô thật dịu dàng, trong đôi mắt trong veo là khuôn mặt hắn. Khuôn mặt đó không còn gầy guộc, không còn hai má hõm sâu, không xấu xí như quỷ. Gương mặt đó là hắn.



“Cho dù huynh rất xấu cũng không sao.” Cô chăm chú nhìn hắn, “Ta không để ý.”



Sau đó cô thả lỏng bàn tay đang cầm cổ tay hắn, khuôn mặt nhỏ áp vào bàn tay to của hắn, nhắm mắt, thở dài, giống như thật sự thích hắn chạm vào, giống như trong tay hắn thật sự có thể làm cô cảm thấy an tâm.



“Cảm ơn huynh đã cứu ta.” Cô nói.



Câu chữ Êm ái như giọt nước rơi xuống mặt hồ êm ả, chậm rãi khuếch tán.



Trong đêm tối yên tĩnh, cũng trong lòng hắn.



Cảm nhận sự ấm áp trong tay, nhìn khuôn mặt cô nhỏ bé yếu ớt lại an tâm, hắn không dám hy vọng xa vời, lại không kiềm chế được khẩn cầu dưới đáy lòng.



Cái gì cũng được, chỉ cần có thể ở lại bên cô, muốn hắn làm cái gì cũng được. Cho dù chỉ là chiếc vòng trên tay cô, cho dù chỉ là một cây trâm trên tóc cô, chỉ cần có thể ở lại bên cô



Chỉ cần có thể ở lại bên cô là tốt rồi…….