Quỷ Dạ Xoa

Chương 118 :

Ngày đăng: 14:16 18/04/20






Thu đi đông tới. Dường như trong nháy mắt lá đã rụng hết. Cuồng phong gào thét mấy ngày, cuốn bụi bay mù mịt. Từ ngày Tử Kinh gặp chuyện không may trên núi đến nay đã qua gần một tháng.



Buổi sáng hôm đó, các pháp sư trong thôn lo lắng nhìn cô rời đi, nhưng cô lại không hề lo lắng, bởi vì Dạ Ảnh sẽ chờ cô ở đấy.



Gần ra khỏi thôn, cô đã nhìn thấy hắn. Hắn mặc áo tơi, ẩn thân trong rừng, cùng cô lên núi, trên đầu đội chiếc mũ mới cô cho hắn. Khi tới khúc quẹo, thôn làng đã khuất, hắn lập tức nhảy ra.



“Ta bế nàng lên núi được không?” Thấy sắc mặt cô hơi tái, hắn không nhịn được hỏi.



“Huynh chắc chắn?” Trên lưng hắn có vết thương, tuy giờ chỉ còn sẹo nhưng vẫn cô lo hắn vẫn chưa khỏi hẳn.



“Ừ.” Hắn gật đầu.



“Vai của huynh hết đau chưa?” Cô hỏi.



“Không đau.” Hắn nói chắc như đinh đóng cột: “Thật đó, hơn nữa ta bế nàng đi nhanh hơn.”



Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, cô mỉm cười, không từ chối nữa. “Ừ, được rồi, làm phiền huynh.”



Hắn hài lòng nhếch miệng cười, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bế cô lên, đển cô ngồi trên cánh tay phải rắn chắc của hắn, sau đó dùng tay trái cẩn thận ôm ngang hông cô.



Tử Kinh tựa vào ngực hắn, cầm lấy bờ vai hắn.



Khi hắn đứng lên, cô mới phát hiện hắn thật sự đã trở lên rất cao lớn và cường tráng.



Tuy rằng phải bế cô nhưng hắn có vẻ vô cùng thoải mái, giống như cô chỉ là một bó hoa vậy.



“Ta đi nhé.” Hắn nói.



“Được.”



Hắn ôm cô nhảy vút lên đến trăm thước, cô hoảng sợ, nhưng hắn ôm cô rất vững, cô không lo hắn sẽ làm cô rơi xuống đất nhưng vẫn căng thẳng ôm chặt cổ hắn.



Hắn nhảy như bay trên sườn núi, nhảy mấy lần đã đến giữa sườn núi, giống như chỉ trong nháy mắt hắn đã mang cô tới bìa rừng.



Gió gào thét bên tai cô, cô quay đầu nhìn má nửa bên mặt hắn trong gió, kinh ngạc không thôi.



Ngày đó, hắn ôm cô chạy xuống núi mất một khắc, nhưng bây giờ chỉ trong chốc lát hắn đã mang cô vào rừng, sau đó đi đến nơi thờ phụng. Đến bãi cỏ, Dạ Ảnh cẩn thận đặt cô xuống. Bình minh còn chưa tan. Nắng sớm chiếu xuyên qua lá cây. Tử Kinh ngẩng đầu, sững sờ nhìn hắn cao lớn lại cường tráng đứng thẳng người dậy, không thốt được nên lời.



Thấy cô không nói gì, hắn lo lắng cúi đầu, rầu rĩ nhìn cô.



“Ta chạy quá nhanh sao? Vết thương của nàng đau à?”



Nhìn khuôn mặt lo lắng của hắn, một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu.



Ngày đó hắn chạy, chứ không nhảy giống như ngày hôm nay.



Cô há miệng, bỗng hiểu được, ngày đó hắn chạy là sợ nhảy thế này, lực rung quá mạnh động tới vết thương, làm cô chảy máu nhanh hơn.




Cho dù bị đánh đến vỡ đầu máu chạy, hắn vẫn không phản kháng.



Cố nén hưng phấn, hắn lẳng lặng chờ đợi, đợi đến ngày trăng tròn.



Qua mấy lần kinh nghiệm, hắn biết chỉ cần đến trăng tròn, sẽ không ai để ý đến sự vắng mặt của hắn.



Bọn chúng điên cuồng vì nữ pháp sư.



‘Van ngươi, thả ta đi, ta là bạn của Tử Kinh!’



‘Xin ngươi thả ta!’



Tiếng cầu xin của cô ta vang vọng trong đầu hắn, nghĩ đến cô gái bị nhốt ở cửa Thương Khung, trong lòng hắn đột nhiên bất an. Hắn trồi lên từ giữa dòng suối, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Tầng mây dày đặc bị gió thổi tan, mặt trăng sắp tròn treo trên đỉnh đầu.



‘Xin ngươi…’



Hắn dùng sức vẩy nước trên người, cũng vẩy đi gương mặt tái nhợt kia.



Không!



Cô gái kia không liên quan tới hắn.



Hắn trải qua bao nhiêu vất vả mới bò ra khỏi vực sâu không đáy.



Không dễ gì mới thoát khỏi bóng tối đáng sợ.



Hắn thân mình còn lo chưa xong, hắn không bao giờ…. Trở về nơi đó nữa.



Mấy trăm năm qua, hắn đã quên chính bản thân, hắn chờ rất lâu, mới chờ được bọn chúng quên hắn.



Không ai có thể khiến hắn trở lại nơi kinh khủng kia.



Hắn bơi vào bờ, trèo lên bờ, mặc áo tơi, đội mũ, đeo bao tay.



Đêm nay là trăng tròn.



Hắn đã sớm tính toán, bây giờ hắn xuống núi tìm Tử Kinh, nếu cô đồng ý, hắn sẽ lập tức mang cô đi.



Bọn chúng sau khi điên cuồng phải ngủ ít nhất ba ngày.



Ba ngày sau, hắn đã mang cô chạy ra khỏi phạm vi bọn chúng có thể tới.



***



p.s: càng ngày càng ra dáng con trai má Hắc. 5ting heo vương =))