Quỷ Dạ Xoa
Chương 13 :
Ngày đăng: 14:16 18/04/20
Khi cô về tới nhà, mặt trăng đã lên cao từ lâu. Cô
thả giỏ trúc xuống, thắp đèn, cởi giày da hươu, xuống bếp múc nước rửa
chân tay. Chuông gỗ trên cửa vang lên lách cách.
“Tử Kinh, cô có nhà không?”
Gần như cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng gọi của một người phụ nữ.
“Đến đây.” Tuy rằng bụng đã sớm kêu đói, cô vẫn đặt bầu nước xuống, bước lên tấm gỗ sạch sẽ, đi ra mở cửa.
Thang trúc ngoài cửa hạ xuống, một nữ pháp sư chừng bốn mươi tuổi mặc quần áo đen trắng bằng vải gai đứng ở đó.
Tử Kinh biết người này, bà ấy là An Ba Kim thôn Lạc Hoa phía bắc.
“Xin lỗi trễ thế này còn làm phiền cô.” Bà ấy cười ngại ngùng.
“Không sao, tỷ đừng nói vậy.” Tử Kinh tiến lên giúp bà ấy tháo hòm trúc
xuống rồi đứng dịch sang cạnh cửa nhường đường. “Chỉ có điều, sao Ba Kim tỷ lại rảnh rỗi tới đây?” Cô đi theo sau An Ba Kim, đặt hòm trúc sát
vào tường, tò mò hỏi. Thôn Lạc Hoa cách nơi này mấy ngọn núi, rất xa.
Muốn từ thôn Lạc Hoa tới đây nhanh nhất cũng phải hết bảy ngày.
Cô nhớ tháng trước An Ba Kim vừa mới đến, lẽ ra không nên quay lại nhanh như vậy.
Nghe được câu hỏi của Tử Kinh, bà thở dài, dựa vào vách tường, đặt đèn
lồng xuống, thổi tắt nó, sau đó cởi giày rơm trên chân rồi đứng dậy đi
tới ngồi xuống cạnh bàn.
“Ta tới đây là bởi vì. . .” A Ba Kim lấy ra một cái túi da hươu, đặt
trên bàn, đẩy tới trước mặt Tử Kinh, “Ta tới vì thứ này đã đầy.”
Tử Kinh sửng sốt thốt lên: “Làm sao có thể?”
“Tự cô nhìn xem.” An Ba Kim nói.
Cô cởi dây buộc miệng túi da, đổ đồ bên trong ra.
Năm viên thủy tinh to như trứng chim bồ câu lăn ra.
Thủy tinh vốn trong suốt, bây giờ lại mang màu sắc vẩn đục.
Nó thực sự đã đầy rồi.
Tử Kinh nhíu mày, đứng dậy lấy một hộp gỗ nhỏ, bỏ năm viên thủy tinh vào hộp, sau đó đậy kĩ lại, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt mệt mỏi của An Ba Kim,
hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Xa xa, thỉnh thoảng truyền tới tiếng côn trùng kêu.
Cô dọn bát đũa, rửa ráy qua rồi trở vào phòng, ngồi trên chiếu đốt dược thảo tự chế xua muỗi, sau đó nằm lên giường.
Hương khói màu vàng nhạt chầm chậm lượn lờ trong bóng tối. Không phải
không cảm thấy cô đơn, chỉ là ngay từ đầu cô đã biết mình sẽ mãi mãi
phải ở một mình. Thầy mo già nuôi cô trước đây đã nói trước cho cô
chuyện này từ rất rất sớm: “Con là người đặc biệt được chọn.’
Giọng nói khàn khàn của thầy mo văng vẳng bên tai.
Từ lúc còn rất nhỏ cô đã bị mang đến đây, ngay cả cha mẹ ruột, quê hương cô cũng không còn nhớ gì cả.
Cô biết, cô lớn lên ở đây, sẽ sống quãng đời còn lại ở đây. Không phải
cô không tò mò về thế giới bên ngoài, nhưng bên ngoài quá xa vời với cô. Đối với cô, nơi này mới là hiện thực.
Huống chi, đa số các thầy mo đều đối xử tối với cô.
Mặc dù… Có lẽ vẫn sẽ cô đơn…
Nhẹ nhàng thở dài, hai mắt cô nhắm nghiền, bắt mình không được suy nghĩ
nhiều nữa, trong bóng tối ấm áp, từ từ chìm vào mộng đẹp.
Các thầy mo ở phía đông đã sắp tới.
Có lẽ cô nên chờ bọn họ tới rồi hẵng lên núi. Nhưng không hiểu sao, hình ảnh tiểu yêu lạc đường ấy cứ ám ảnh cô. Nhớ tới dáng vẻ đói bụng thèm
ăn của nó ngày đó, cô hơi lo tiểu yêu quái kia sẽ lại đi nhầm vào rừng,
sẽ bị nhốt ở trong rừng không ra được. Hơn nữa An Ba Kim vừa mang thủy
tinh tới, phải mau đi hiến tế. Thế cho nên ngày hôm sau, cô lại chuẩn bị ít thức ăn, lên núi vào rừng.
Nhưng lần này, cô không nhìn thấy nó.
Trong rừng vắng vẻ như cũ.
Dâng cống phẩm xong, cô ở lại nơi thờ phụng một lát, xác định không có bóng dáng của tiểu yêu quái kia cô mới thoáng thở phào.
Nhưng để đề phòng, cô vẫn để giỏ trúc đựng cơm nắm lại trên cỏ, rồi mới xoay người rời đi.
Lúc vào rừng, cô quay đầu lại nhìn, giỏ trúc vẫn còn ở chỗ đó, đồ cúng cũng vậy.
Tử Kinh không nghĩ nhiều, chỉ đi thẳng xuống núi.