Quỷ Dạ Xoa
Chương 14 :
Ngày đăng: 14:16 18/04/20
Trên cỏ đặt một chiếc giỏ trúc. Nó nhận ra cái giỏ
ấy, là giỏ trúc của tiểu cô nương kia. Trong giỏ bay ra hương thơm của
cơm và canh thịt.
Nước miếng chảy đầy miệng. Nó biết cô sẽ trở lại, nhưng không ngờ cô sẽ
để lại thức ăn. Là quên mang đi sao? Hay cô còn trốn đâu đó ngoài kia,
chờ bắt nó? Bóng cây đã hoàn toàn che khuất ánh sáng mặt trời. Nó chần
chừ, ngờ vực, thấp thỏm không yên quan sát động tĩnh trong rừng cây,
ngẩng đầu lên, ngửi mùi trong không khí.
Ngoài mùi thức ăn, nó không ngửi được mùi nào khác.
Trong không khí có mùi thuốc trên người cô, nhưng rất rất nhạt, là còn sót lại.
Cô đã đi rồi.
Nhưng nhiều kinh nghiệm không tốt đã dạy nó bất an vểnh tai lắng nghe.
Yên tĩnh.
Ngay cả gió cũng ngừng thổi.
Bỗng nhiên.
Ùng ục ùng ục!
Đói quá, bụng nó phát ra tiếng kêu.
Tách!
Oa! Tiếng động ngay trước mắt!
Nó kinh hãi, vội lùi lại, nhưng không thấy cái gì cả. Phía trước chỉ có
một bãi chất lỏng bầy nhầy không rõ rơi trên mặt đất. Tò mò, nó lại tiến lên, nhíu mày, dùng móng tay sắc nhọn dính một ít. Cái này rất dính. Nó đưa ngón tay dính chất nhầy đến mũi, ngửi.
Ừm, thối quá!
Chết tiệt, là nước miếng của nó.
Nó nhăn mặt, chán ghét vẩy đầu ngón tay dính nước miếng, sau đó mới đột
nhiên nhận ra tiếng “tách” kia là tiếng nước miếng nó nhỏ xuống.
Thật mất mặt, lại bị chính tiếng nước miếng nhỏ xuống của mình dọa sợ.
Nó tức giận liếc mắt, bước hai bước tới bên cửa động.
Từ nãy tới giờ, nó nghe tới nghe lui, chỉ nghe thấy tiếng phát ra do cái bụng đói của nó, nó đã không thể chống lại được mùi thơm quyến rũ từ
cơm và canh thịt tỏa ra.
Một lần nữa, nó lấy can đảm, đi ra khỏi hang động u tối dưới bóng cây.
Bên trái không có ai. Bên phải không có ai.
Nó chậm chạp di chuyển hai tay hai chân, bò đến bên cạnh giỏ trúc.
Không có ai xông tới bắt nó, cũng không có pháp khí từ trên trời giáng xuống.
Phù, nó thở phào nhẹ nhõm, vươn móng vuốt mở nắp giỏ trúc. Trong giỏ
trúc có hai nắm cơm rất to, còn có một ống trúc đậy nắp. Nó bốc nắm cơm
Mỗ Lạp đã cao tuổi, đường núi này quả thật quá khó khăn đối với một người già như bà.
Cô giúp Mỗ Lạp chỉnh lại vòng cổ trừ tà, thành tâm thành ý khẽ vuốt lên
khuôn mặt đầy nếp nhăn của người thị nữ già, cầu nguyện: “Hy vọng bà lên đường bình an, cầu cho Nguyệt thần và Nhật thần có thể phù hộ bà.”
Cảm động nhìn cô nương dịu dàng này, Mỗ Lạp nghẹn ngào: “Tử Kinh cô nương… Cảm ơn cô…”
“Ta mới cần phải cảm ơn bà, cảm ơn bà giúp ta mang tin tức của Linh đến.”
Cô đỡ người thị nữ già này dậy, dịu dàng nói: “Thôi, đừng để những thị vệ kia đợi lâu, ta cùng bà xuống dưới.”
Tuy cô muốn giữ Mỗ Lạp lại, nhưng cô biết trong số các thầy mo hiện giờ ở trong thôn có mấy người có quê hương bị chiến tranh tàn phá, để Mỗ Lạp
qua đêm trong thôn chỉ gây ra thêm tranh chấp không cần thiết.
Tới ngoài cửa, cô thấy đã có người đứng ở nhà trọ nhìn sang.
Cô đỡ Mỗ Lạp xuống, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, vốn nên giữ bà qua đêm, nhưng…”
Mỗ Lạp vỗ tay cô, mỉm cười hiểu ý, nói: “Không sao, ta hiểu, ta hiểu, ta cũng phải trở về hỗ trợ lễ xuân tế, không thể ở lâu.”
Tử Kinh biết đây chỉ là lời khách sáo.
Phải trèo đèo lội suối tới đây, Mỗ Lạp nhất định rất mệt mỏi, nhưng nếu
bà ở lại, Tử Kinh cũng không thể nào đảm bảo an toàn cho bà.
Tử Kinh chỉ là một người thờ cúng, một người giữ cửa.
Các thầy mo tôn trọng cô, nhưng bọn họ không thuộc quyền quản lý của cô.
“Bà phải bảo trọng.” Tử Kinh nắm chặt đôi tay thô ráp già nua của bà. Mỗ Lạp gật đầu, sau đó xoay người, mang theo bọn thị vệ vũ trang, dắt con
lừa của bà rời đi. Bà đi thẳng đến ngoài thôn mới cưỡi con lừa kia. Cô
đưa mắt nhìn theo người trên lưng lừa, lưng đã còng, người khom khom,
bóng dáng lắc lư lảo đảo đi xa. Cô biết, đây là lần cuối cùng cô nhìn
thấy Mỗ Lạp.
Mọi người luôn luôn đi qua cuộc đời cô như vậy.
Thành thật mà nói, cô cũng không biết kiếp này mình có thể được gặp lại Linh hay không, nhưng cuộc đời là vậy.
Cô sớm đã quen, cũng nhất định phải quen.
Bóng dáng Mỗ Lạp đã hoàn toàn biến mất, cô xoay người nhìn nắng chiều
nhuộm ngọn núi phía sau thôn thành một mảng đỏ diễm lệ ma mị.
Thoạt nhìn, ngọn núi kia cũng giống như lửa.
Màu đỏ giống như máu, làm người ta hơi bất an.
Có lẽ ngày mai, cô nên lên núi xem thử một chuyến.
Dưới chân núi đang có chiến tranh, đám ma khát máu đó có lẽ sẽ thức tỉnh.
Thầy mo già từng nói với cô, trước đây cũng từng xảy ra những chuyện
giống như thế này, chỉ cần có chém giết, yêu ma sẽ rục rịch, đó là cơ
hội để bọn chúng thoát ra khỏi ma cảnh.
Mong sao chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều.