Quỷ Dạ Xoa

Chương 15 :

Ngày đăng: 14:16 18/04/20


Tách! Giọt nước lạnh như băng từ vách hang ẩm ướt

rơi xuống đất, lại bắn lên người nó. Tách! Nó không tránh giọt nước lạnh lẽo, chỉ co rúm lại mà ngồi núp ở góc tối, không dám để cho các chủ

nhân đang ầm ĩ phía trước chú ý.



Trong hang động cao lớn đèn đuốc sáng trưng.



Ở giữa đặt một chiếc bàn tròn bằng đá đen, ngồi xung quanh là một đám hung thần ác sát.



Các tiểu yêu quần áo chỉnh tề bưng đồ ăn lên bàn; trên tảng đá lớn phía

trước, các yêu nữ dáng vẻ thướt tha mềm mại, mặc váy múa sặc sỡ, thổi

sáo, đánh đàn, khiêu vũ.



Đám yêu ma tham lam ăn thức ăn trên bàn, gặm miếng thịt không biết tên, sau đó ném xương thừa ra phía sau.



Nó thỉnh thoảng sẽ bị xương ném trúng, nhưng ngay cả tránh cũng không dám.



Thỉnh thoảng, hột hoặc xương còn có thể dính lại chút thịt. Một vài tiểu yêu đẳng cấp thấp ngồi ở cạnh tường sẽ tranh nhau đống vụn thừa. Chúng

nó giống như đàn chó đói mấy ngày tranh một khúc xương, thỉnh thoảng còn đánh nhau bể đầu chảy máu. Ban đầu, rất rất lâu trước kia, nó còn cố

gắng tranh với mọi người, nhưng nó không bao giờ tranh được với những

yêu quái khác, còn bị đánh, bị chà đạp.



Yêu quái tranh thắng sẽ đánh nó, yêu quái tranh thua cũng sẽ đánh nó.



Hai lần, ba lần… Sau vài lần, nó cũng không dám ra tay tranh thức ăn nữa.



Dần dà, cho dù đồ ăn có ném trúng nó, dù cho đã đói bụng đến gần chết,

nhưng nó ngay cả đưa tay cầm lên cắn một cái cũng không dám.



Mỗi lần ăn cơm, nó chỉ có thể nhìn mọi người giành ăn, mình thì ở lại

đến cuối cùng liếm xương đã bị ăn đến sạch bóng, chỉ cần thỉnh thoảng có thể nếm được chút vụn thịt nó cũng đã rất vui rồi.



Ngay khi các tiểu yêu đang ầm ĩ tranh giành thì đột nhiên trên bàn lớn phía trước truyền đến một tiếng vang thật lớn!



Tất cả tiểu yêu đều sợ tới mức không dám nhúc nhích, tấu nhạc cùng khiêu vũ cũng ngừng lại, trốn sang một bên.



Một ma nhân trên đầu có hai sừng tức giận vỗ bàn tròn khổng lồ, rít gào.



“Tên khốn! Vậy mà ngươi dám bảo con người rất dễ thuyết phục? Nhìn mưu

kế lãng xẹt của ngươi đi, cái gì mà chỉ cần nói với Vương của con người

rằng chúng ta có thể giúp hắn thắng trận đánh này, hắn nhất định sẽ đồng ý giao nữ pháp sư Bạch Tháp, kết quả thì sao? Hiện giờ bên chúng ta đã

chết hai, bị thương một, ngươi lại vẫn muốn tiếp tục phái người đi thử?”



“Chỉ chết có hai tên, bị mấy vết thương nhỏ, có gì ghê gớm đâu?” Ma nhân bị hắn mắng nhàn nhã ngồi tại chỗ, dùng cái đuôi thật dài ngoáy lỗ tai, vừa nâng chén uống rượu vừa nói: “Nữ pháp sư Bạch Tháp là đời sau của

‘bộ tộc kia’, máu thịt của cô ta có thể sánh với tiên đan thần dược!”



“A Tháp Tát Cổ cũng là đời sau của ‘bộ tộc kia’, ăn hắn không phải là được rồi sao, cần gì phải mất công bắt nữ pháp sư kia!”



“Rầy rà, ăn cả là được!” Một tên khác kêu gào.



“Ăn cả? Ngươi lại muốn tuyên chiến với ‘bộ tộc kia’ sao?”



“Tại sao không được? Đánh thì đánh! Ai sợ ai! Tên nhát gan!”



“Ngươi nói cái gì?”


Nhưng khi nó nghe được tiếng bước chân chủ nhân tới gần, sợ bị đánh lần nữa, nó lập bò dậy, tay run run thu dọn đống rác.



Nó là kẻ vô dụng nhất trong tất cả yêu quái, ngay cả tư cách rửa chén

đĩa, thay dầu thắp đều không có, chỉ có thể phụ trách dọn dẹp rác trên

sàn nhà.



Trước đây rất lâu, nhận thức này từng khiến nó buồn bực khổ sở phẫn hận; nhưng hôm nay, nó đã sớm mất đi cảm xúc kia, cho dù có, cũng không dám

biểu hiện ra.



Nó cam chịu quét sạch sàn nhà dơ bẩn dưới sự giám sát của chủ nhân.



Ngay khi nó quét dọn xong thì một Ma Nhân mặc đồ trắng từ lối đi chính giữa đi ra.



“Ô Liệp.”



Chủ nhân vừa thấy người nọ, lập tức chạy tới, khúm núm mỉm cười.”Bạch

lân đại nhân, ngài gọi ta?” Bạch Lân đại nhân, vốn chẳng phải đại nhân,

hắn là kẻ phụ trách hầu hạ vị Ma Nhân đại nhân thật sự.



Mặc dù cách rất xa nhưng nó không bao giờ dám ngẩng đầu lên nhìn, Bạch

Lân đại nhân không phải người nó có thể xem nhìn, cho nên nó cúi đầu,

tiếp tục quét sạch đống rác trước mặt.



“Đồ đến, bảo tên rác rưởi kia ra cửa cầm về.”



“Vâng, ta lập tức bảo nó đi.”



Chủ nhân quay đầu, quát: “Này! Ngươi điếc à! Mau lăn lại đây cho ta!”



Nó không dám chậm trễ, dùng cả tay lẫn chân vội vàng chạy tới, khóe mắt

lại liếc thấy Bạch Lân đại nhân che mũi, vẻ mặt ghét bỏ nhìn nó.



Cái nhìn kia rất lạnh, khiến tim nó run lên.



Sau đó hắn xoay người sang chỗ khác, nhanh chóng rời đi.



Nó biết, Bạch Lân đại nhân cho rằng chỉ nhìn nó thôi cũng làm bẩn mắt hắn.



Chủ nhân vênh váo tự đắc hất cằm, từ trên cao nhìn nó nói: “Mau ra cửa mang thứ đó về.”



Chỉ có vào những lúc thế này, chủ nhân mới có vẻ mặt đắc ý, cũng sẽ

không đánh nó. Bởi vì, chỉ có nó mới có thể lại gần cửa vào ban ngày,

tiểu yêu quái khác đều không được, mà ngay cả chủ nhân cũng không được.

Bọn họ còn sợ ánh mặt trời hơn nó. Mặc dù không có yêu quái nào dám thừa nhận, nhưng nó biết, bọn họ cũng sợ loài người cấp thấp kia, bởi những

kẻ phong ấn họ tại nơi này chính là loài người.



Nó gật đầu lia lịa, nhanh chóng xoay người đi vào con đường nối ra cửa hàng.



Chuyện không ai muốn làm, bọn họ đều giao cho nó, bởi vì nó còn một chút xíu tác dụng như vậy cho nên đám yêu ma mới chịu đựng nó.



Đó là nguyên nhân chủ yếu nhất tại sao nó còn có thể sống sót ở nơi này.