Quỷ Dạ Xoa

Chương 16 :

Ngày đăng: 14:16 18/04/20


Ngoài hang động, có tiếng nhạc dịu dàng. Nó sững

sờ, gió mang đến tiếng nhạc, mang đến mùi hương của cô gái kia, còn có

mùi thơm của thức ăn. Bụng nó kêu ọc ọc như sấm.



Nó chần chờ, lại vẫn từ từ tới gần cửa hang, nhưng không quên cẩn thận ẩn thân trong bóng tối.



Người trên thảm cỏ quả nhiên là cô gái kì lạ kia.



Cô hái một chiếc lá, đưa tới bên bờ môi thổi.



Đột nhiên, cô ngừng lại. Dường như biết nó ở đây, cô rũ mắt, lên tiếng. “Ta đã cảnh cáo ngươi, đừng tới gần khu rừng này nữa.”



Nó giật mình, nhưng cô rũ mí mắt, không nhìn nó, chỉ thở dài, mở giỏ

trúc ra. “Ta ba ngày không tới, ngươi bị nhốt ở đây nhất định rất đói

bụng đúng không.” Cô để nắp sang một bên, quay lưng đi. “Trước ăn tạm

một chút, lát nữa ta đưa ngươi ra ngoài.”



Nó không biết mình có nên đi ra hay không.



Cô lại bắt đầu thổi chiếc lá trên tay giống như nãy giờ chưa hề nói gì vậy.



Âm thanh kia vô cùng trong trẻo, bay bổng trong gió.



Cô ở dưới ánh mặt trời, nhưng giỏ trúc lại để dưới bóng cây ở sau lưng cô.



Cô gái này biết rất rõ nhược điểm của nó.



Nó không nên đi ra ngoài, nhưng trên người cô có một loại cảm giác quen

thuộc, cảm giác người tốt, cảm giác kia như cây kim đâm vào nó, khiến nó hơi bất an. Nó không thích cảm giác này.



Nhưng, đồng thời cảm giác ấy cũng khiến nó biết cô sẽ không làm hại nó.



Lần đầu tiên có lẽ có hơi khó, lần thứ hai sẽ khá hơn, huống hồ đây đã

là lần thứ ba, nếu cô muốn hại nó thì đã sớm hại, cần gì phải chờ đến

lúc này?



Thời gian, đã sớm qua giữa trưa.



Cô đáng lý phải rời đi từ lâu rồi nhưng lúc này lại vẫn còn ở đây, ngồi

đợi trên nửa bên thảm cỏ còn ánh sáng mặt trời chiếu tới. Lúc ấy, nó

nhận ra là cô cố tình ở đây chờ nó. Cô gái này lo lắng cho nó. Trái tim

bỗng dưng đập như điên, nó vội xua đi cảm giác kia, nhìn chằm chằm vào

giỏ đựng thức ăn, lại nhìn cô gái kia, sau đó mới đi ra cửa hang cầm đồ

ăn trong giỏ lên ăn.



Cô không xoay người, cũng không quay đầu lại, chỉ lẳng lặng thổi chiếc lá trong tay.



Nó ăn hết nắm cơm nắm này đến nắm cơm nắm khác. Dường như biết lần trước nó ăn không đủ nên lần này cô mang nhiều hơn, hơn nữa ngoại trừ canh

thì còn có thêm hai quả trái cây màu đỏ tươi.



Cô ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, nó ở trong bóng cây âm u.



Ánh mặt trời lấp lánh.



Gió nhẹ nhàng thổi qua.


bên hông, cắt lấy một phần mép váy, thấm ướt, sau đó chia ra trùm lên mu bàn tay cùng trên ngực hắn. Nhưng Tử Kinh mới đưa tay tới gần, hắn đột

nhiên há miệng cắn lên tay phải của cô.



Ánh sáng lại lóe lên.



Lúc này cô đã sớm có chuẩn bị, nhanh chóng dùng tay trái cầm dây chuyền

trừ tà đang sáng lên trên cổ, không để nó tổn thương hắn.



Răng hắn lún vào thịt cô.



Tử Kinh kêu lên một tiếng đau đớn.



Cô rất đau, nhưng cô biết hắn nhất định còn đau hơn.



Ánh mắt hắn hung ác nhìn chằm chằm cô, gương mặt đau tới vặn vẹo, toàn thân không ngừng run rẩy.



“Xin lỗi, không sao đâu, ngươi đừng sợ.” Cô nhét dây chuyền vào trong

áo, mỉm cười nói với hắn: “Ngươi xem, ta giấu nó đi rồi, ta không làm

ngươi bị thương đâu.”



Hắn vẫn cắn cô, không chịu nhả ra, trong miệng lại phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú.



Tử Kinh nhịn đau, dịu dàng giải thích: “Ta không cố ý làm đau ngươi, nhưng xương của ngươi phải được nắn lại mới mau khỏi được.”



Trong mắt hắn chứa đầy nước mắt, cô cảm nhận được sự chần chờ cùng run

rẩy của hắn. “Ngươi bị thương rồi, rất đau đúng không?” Tử Kinh để cho

hắn tiếp tục cắn tay mình, nhìn thẳng vào mắt hắn, yêu cầu. “Để ta giúp

ngươi, được không?”



Nó nên cắn đứt tay cô ta! Máu của cô ta rất nóng, tràn đầy miệng nó. Nó

nhìn chằm chằm cô, nghĩ, kể từ đó, cô gái loài người này sẽ biết nó

không dễ bắt nạt, cô ta sẽ không dám xem thường nó nữa!



Cô chỉ là con người! Chỉ là con người cấp thấp!



Nó tức giận lại khủng hoảng nhìn chằm chằm cô.



Dù nói thế nào, nó cũng là yêu quái, nó mới không sợ cô ta!



Nhưng… Cô không đánh nó, cô còn để nó cắn, còn thu dây chuyền trừ tà lại.



“Để ta giúp ngươi.” Cô nhẹ nhàng lặp lại.



Nhìn cô gái này, nó chần chờ, sau đó cô bất chấp tiếng gầm gừ của nó, đưa tay ra, vuốt ve khuôn mặt bẩn thỉu của nó.



“Ta van ngươi.” Trái tim nó run lên. Cô chạm vào rất nhẹ. Cô lau nước

mắt ở khóe mắt nó, nói khẽ: “Không sao đâu, ngươi đừng sợ . . . ” Từng

câu từng câu không hiểu sao trấn an nó.



“Không sao đâu, không ai làm đau ngươi đâu. . . Nào, ngoan, nhả ra… “



Nhìn đôi mắt trong vắt như nước của cô, nghe giọng nói mềm mại như gió xuân của cô, nó bất giác há miệng ra, không cắn cô nữa.



“Cảm ơn.” Cô nói xong lại dịu dàng mỉm cười.