Quỷ Dạ Xoa
Chương 19 :
Ngày đăng: 14:16 18/04/20
Hắn khóc một lúc lâu mới dần thở bình thường lại được, nhưng đương nhiên vẫn không quên tiếp tục ăn cơm.
Giọt mưa rơi tí tách trên mặt nước.
Nhìn hắn dường như đã khá hơn rồi, vừa ăn cơm còn vừa gãi tóc vì bị mưa
xối mà dính vào đầu. Cô ngừng ngâm nga, không nhịn được, hỏi: “Rất ngứa
sao?”
Nó sững sờ, quay đầu nhìn cô.
“Đầu của ngươi đó.” Cô chỉ chỉ, cười hỏi: “Tóc dính bết lại như vậy rất
khó chịu đúng không?” Nó chớp mắt, nuốt nốt miếng cơm cuối cùng, có chút xấu hổ rụt tay đang gãi về.
“Ngứa lắm à?” Cô hỏi lại. Nó nhìn giỏ trúc còn thật nhiều cơm nắm ở bên cạnh, nuốt nước miếng.
“Ngươi ngồi xuống nước, ta giúp ngươi gội đầu, được không?”
Gội đầu? Giúp nó?
Câu nói này của cô khiến nó ngỡ ngàng, nó không nhớ rõ lần cuối mình tắm rửa hoặc gội đầu là khi nào.
“Ngươi có thể vừa ăn cơm, ta giúp ngươi gội. Gội xong sẽ không ngứa nữa.”
Có thể vừa ăn vừa gội?
Gội hay nó không quan tâm, nhưng nhìn dáng vẻ hứng khởi của cô. . .
Đưa tay cầm nắm cơm thứ tám, nó liếc cô, chần chờ một chút, sau đó ngoan ngoãn trượt xuống tảng đá lớn, ngồi vào trong nước.
Quả thật giống như cô đã nói, nước không sâu, chỉ đến eo nó mà thôi.
Nó ngồi xuống, cặn bẩn trên người khuếch tán trong nước, nước suối quanh nó đều đổi màu, may là dòng chảy nhanh chóng đưa nước bẩn chảy ra
ngoài.
Nó quay đầu lại nhìn cô, chỉ thấy cô gái loài người kia lại nở nụ cười.
“Yên tâm, sẽ không làm đau ngươi đâu.” Nụ cười của cô không hiểu sao
khiến tim nó đập thình thịch. Nó quay đầu lại, chậm rãi ăn nốt cơm nắm
trong tay. Nước suối thật ấm.
“Ngươi chờ một chút.” Cô đứng dậy, đến gần đó hái chút bồ hòn và dâm bụt về, cho thêm chút nước, vò nát trong lòng bàn tay, chỉ chốc lát sau đã
tạo ra dịch thể trơn ướt cùng rất nhiều bọt màu trắng.
Cô bôi dịch thể và bọt lên tóc hắn, xoa bóp mái tóc ướt dính bết lại vào nhau.
Đó là cả một kỳ công.
Tóc hắn rối bù, dính rất nhiều cặn bẩn, thậm chí có cả bùn đất, cỏ khô,
vải rách, vấy mỡ, còn có rất nhiều thứ bẩn cô không biết tên, có chỗ còn kết thành từng khối từng khối. Nhưng cô vẫn kiên nhẫn, chậm rãi gỡ mái
tóc dài rối bù của hắn, giúp hắn gội sạch sẽ.
Cô vốn cho rằng hắn sẽ không kiên nhẫn.
“Này. . . “
Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thô ráp cứng rắn của nó, dường như biết nó ngượng ngùng và sợ hãi, cô dịu dàng nói:
“Không sao đâu, ngươi có thể cười.” Đôi mắt cô trong veo như suối, dịu
dàng phản chiếu bóng hình xấu xí của nó. Trái tim trong lồng ngực như bị bàn tay mềm mại ấm áp của cô bao phủ. Nước mắt nhanh chóng làm mơ hồ
tầm mắt. Nó lại một lần nữa vụng về cử động khóe miệng.
Mỉm cười.
Đó là một nụ cười rất cứng ngắc.
Nụ cười của hắn có chút ngốc nghếch, có chút vặn vẹo, cứng ngắc, nhưng không hiểu sao lại khiến cô xúc động.
Nghĩ đến nụ cười của hắn tim bất giác thắt lại, đau đớn.
Rất lâu trước đây, hắn nhất định cũng biết cách cười như thế nào, chỉ là không may lãng quên mà thôi.
Nhưng nụ cười ấy rất chân thành.
Có lẽ cô không nên để hắn ở lại trong rừng rậm, nhưng hắn bị thương, không có chỗ nào để đi.
Mà cô, cần một người bạn.
Cô không hạ được quyết tâm đuổi hắn đi, cô cũng không cho rằng hắn có
khả năng phá hỏng pháp trận chứ đừng nói đến chuyện chạy vào hang thờ
phụng. Nếu hắn dám vào thì đã sớm vào trong đó tránh mưa rồi, nhưng
không, chắc hẳn hắn cũng biết nên tránh xa hang động âm u đen tối đó.
Như vậy, còn nguyên nhân gì không thể để hắn ở lại đây?
Chưa từng có ai nuôi yêu quái trong pháp trận, nhưng cô từng nghe nói có vài người nuôi tinh linh, mà tinh linh thật ra cũng giống yêu quái. Cô
biết đây là lấy cớ, nhưng cô thật sự không cảm thấy hắn có ác ý. Từ lúc
bắt đầu đến bây giờ, cô chỉ cảm nhận được sợ hãi và hoảng hốt của hắn.
Hắn bị lạc, cho nên mới không nhớ được đường về nhà, lang thang khắp
nơi.
Yêu quái sống rất lâu, cô không biết hắn đã lang thang trên cõi đời này
bao lâu, đã từng gặp phải chuyện gì? Trên người hắn có rất nhiều vết
sẹo, cho dù là đối với yêu quái thì những vết sẹo ấy cũng quá nhiều quá
đáng sợ.
Có lẽ, quyết định này của cô là sai, nhưng cô tin! Cô tin tưởng người và yêu quái có thể chung sống hòa bình.
Vậy hãy bắt đầu từ kết bạn đi.
Cô mỉm cười, đưa tay lau nước mắt cho hắn.
Gió thổi lá kêu sào sạt như đang thì thầm khe khẽ.
Nhìn cô gái loài người trước mặt, nó biết, nó sẵn sàng đánh đổi tất cả mọi thứ ít ỏi của mình chỉ để nhìn cô mỉm cười với nó.